Gật đầu, không ngoài dự đoán nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Trương đại tiểu thư.
“Rất ngạc nhiên sao? Ta sẽ không để cho kẻ khác dùng cùng một phương pháp ám toán mình một lần nữa đâu. Đáng lẽ ngươi phải nghĩ ra ý tưởng mới mẻ một chút.” Trong thanh âm lạnh lùng mang theo rất nhiều phẫn nộ dồn nén, nhưng vẫn rất lý trí. Bởi vì y không muốn một phút tức giận khiến đầu óc mụ mị phá hỏng hành động báo thù của mình.
“Ngươi…” Thật sự kinh hãi nói không nên lời. Nam nhân mặt mày xanh tím vết thương này, thật sự chính là kẻ chịu mọi thao túng của mình ngày trước sao? Không có khả năng, cùng một người sao có thể sinh ra sự khác biệt lớn như vậy?
“Ngươi còn di ngôn yêu cầu công đạo gì không?”
“Thật ngươi là Hoa Diệu Sân sao?”
“Xem ra ngươi cũng chẳng còn gì để nói rồi. Ta không khi dễ phụ nữ (xạo),cho ngươi một cơ hội đối đầu với ta, ngươi thắng, ta thả ngươi đi, nếu không, ngươi ráng mà trả giá đại giới đi. Đại ca, Cát tường, ta muốn một trận rõ ràng, các ngươi đi trước đi.”
“Thật không?” Mừng rỡ, như thế này không khác gì cấp nàng một con đường sống, nếu không, dưới tình huống ba đại cao thủ của Đường Môn đồng loạt bao vây, nàng hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
“Tiểu Diệu…” Từ đầu đến cuối Đường Vô Y vẫn nhìn Hoa Diệu Sân, thấy được trong mắt y thoáng hiện lên quang mang không bình thường, nhịn không được lo lắng gọi y.
“Đại ca, đây là vấn đề của ta, xin cho phép tự ta giải quyết.”
“Vậy…Được rồi, nương tay một chút.” (Anh vốn ác mà, lo à:”>)
“Ta sẽ.”
Đường Vô Y gật đầu, lôi kéo Đường Cát Tường vốn còn muốn xem tiếp, đi ra ngoài.
“A…” Một tiếng kêu thảm thật dài khiến cho mọi người đang đứng ở khách phòng giật nảy mình. Bởi vì thanh âm phát ra lại là…của Hoa Diệu Sân.
Không phải Đường Vô Y không tin tưởng bản lĩnh của Hoa Diệu Sân, nhưng mà ngựa có lúc mất móng người có lúc sẩy tay, ăn bánh làm rớt mè cơ mà. Vậy nên hắn lào vào phòng trong trước tiên.
Sau đó, hắn chứng kiến được vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Diệu Sân cùng ánh mắt cầu xion giúp đỡ của Trương đại tiểu thư.
Không thể không thừa nhận, thủ đoạn của Hoa Diệu Sân rất tàn nhẫn.
Mới qua một chút thời gian ngắn ngủi, vị tiểu thư vừa rồi vẫn còn rất có tinh thần đã bị Hoa Diệu Sân phế sạch tay chân.
Thật sự, nếu là công phu đối đầu trực tiếp, để Hoa Diệu Sân đấu với Trương đại tiểu thư quả thật có chút liều mạng, đáng tiếc bản lĩnh của Hoa Diệu Sân cũng không chỉ nằm ở võ công, năng lực lớn nhất của y chính là dùng dược vật. Vừa mới rồi Trương đại tiểu thư vẫn còn trúng dược, hiệu quả vẫn chưa biến mất. Dưới tình huống này, phần thắng của ả thật sự không lớn.
Như vậy tính ra có chút hèn hạ, nhưng Hoa Diệu Sân cũng không cần biết kẻ khác nghĩ thế nào. Thứ y muốn là kết quả báo thù. Sở dĩ y nguyện ý cấp cho Trương đại tiểu thư một cơ hội, chỉ đơn giản là vì y cảm thấy con mồi không phản kháng thì sẽ không có cảm giác kích thích mà thôi.
Nhiều năm được huấn luyện để trở thành sát thủ như vậy, đối với tâm tính của y đã sản sinh ra ảnh hưởng quá lớn, trong bất tri bất giác y đã trở nên rất thị huyết. Hơn nữa, thích khiêu khích thì nhất định gặp sự phản kháng của con mồi. Mặc dù đôi khi vì sinh ý, y không thể không tận lực sử dụng thủ đoạn ngắn gọn nhất để giải quyết con mồi, thế nhưng nếu gặp được thời gian thích hợp, y nguyện ý chờ để thấy được càng nhiều máu tươi.
Bây giờ chính là tình huống như vậy đây.
Y phế đi tứ chi của Trương đại tiểu thư, thủ đoạn sử dụng cũng không chút tốt đẹp. Y cố ý dùng chủy thủ phá nát da thịt cùng mạch máu của ả, trên da thịt trắng nõn càng lúc càng chảy ra nhiều máu đỏ chói mắt.
Bạch cốt, máu tươi cùng mỡ thịt trắng trộn lẫn thành thứ hình ảnh thê lương mà mỹ lệ. (mỹ lệ @
[email protected]?)
Thật cao hứng khi chứng kiến được cảnh sắc như vậy, oán hận cưỡng ép thành áp lực suốt một khoảng thời gian dài tựa hồ đã tìm được chỗ phát tiết, vậy nên không chú ý đến phản kích của nữ nhân nọ.
Trương đại tiểu thư cũng không phải dạng nữ nhân chỉ biết nhận mệnh, cho dù chỉ còn hơi tàn cuối cùng, ả cũng tuyệt không nhận thua. Tay chân không còn không có nghĩa là thật sự không có khả năng phản kích. Hoa Diệu Sân nghĩ rằng có thể dễ dàng báo thù ư, quả là mơ mộng rồi.
Vậy nên vào lúc Hoa Diệu Sân không kịp phòng bị, ả há mồm, cắn sâu vào cổ tay của y.
Trên cổ tay có mạch môn, mạch môn bị khống chế tức là người bị khống chế. Mặc dù sức lực của hàm răng không phải rất lớn như vẫn đủ ngăn cản đợt công kích của Hoa Diệu Sân.
Càng diệu hơn nữa là, cổ tay của Hoa Diệu Sân lại phi thường mẫn cảm, chỉ cần cắn nhẹ thôi đã nảy sinh ra phản ứng rất lớn, giờ phút này bị ả cắn chặt như thế, chẳng những máu tươi phun đầy ra mà còn không tự chủ được giật nảy mình hét thảm một tiếng.
Chứng kiến khuôn mặt lo lắng cùng kinh ngạc của Đường Vô Y, Hoa Diệu Sân đột nhiên cảm thấy xấu hổ cùng quẫn bách. Y dùng sức hất cổ tay ra, nhưng không tài nào dứt khỏi hàm răng đang cắn chặt kia. Y ngay lập tức thẹn quá hóa giận, dùng tay trái giơ chủy thủ lên định đâm mạnh vào lưng Trương đại tiểu thư.
“Tiểu Diệu.” Bất quá Đường Vô Y tựa hồ không tán thành cách dứt điểm này, hắn vung tay áo dài của mình, ngăn cản Hoa Diệu Sân.
“Gì hả?” Trong lúc tức giận, y ghét nhất là bị người khác ngăn cản. Lúc này sắc mặt của Hoa Diệu Sân quả thật rất khó xem. Y buột miệng hét lên: “Không được cản ta, trừ phi ngươi muốn đối nghịch với ta.”
“Không nên giết ả như vậy, nhìn quả thật không tốt.”
“Quản ta làm gì?” Càng thêm tức giận, chủy thủ đẩy ngang, sử xuất lực đạo muốn đẩy mạnh ngăn cản của Đường Vô Y.
“Tiểu Diệu!” Thanh âm càng to hơn nữa, hắn phát giác Tiểu Diệu không bình thường, vì vậy lực tay càng mạnh thêm vài phần.
“Đã bảo ngươi đừng động vào ta.” Phẫn nộ phẫn nộ phẫn nộ, ép đến mức gần như đánh mất sạch lý trí. Vận sức mười phần đẩy ra, tạo thành một kết cục không thể vãn hồi.
Vạt áo của Đường Vô Y bị xé rách toạc, tiểu đao thường giấu trong ngực phóng ra, không khéo lại cắt qua cổ tay phải của Hoa Diệu Sân một vết thương thật sâu, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Sau đó dưới nội kình Hoa Diệu Sân phát ra, con dao trên lưng Trương đại tiểu thư cắm thật sâu vào người ả. Trước ngực huyết hoa nở rộ, đánh dấu kết cục cuối cùng của ả.
Bất quá bây giờ không còn ai quan tâm đến ả nữa rồi. Bởi vì mặc kệ là Đường Vô Y hay Đường Cát Tường đều bị sự phẫn nộ điên cuồng hiếm thấy của Hoa Diệu Sân dọa sợ rồi.
Mặc cho máu tươi từ cổ tay cuồn cuộn chảy xuống, Hoa Diệu Sân nhìn chằm chằm Đường Vô Y, mỗi chữ mỗi câu gằn ra, tuyên bố: “”Đường Vô Y, ta không tha thứ cho ngươi.”
“Tiểu Diệu, ngươi hãy nghe ta nói, ta không phải cố ý.” Đường Vô Y vội vàng giải thích. Tiểu Diệu như thế này một chút cũng không diệu (tốt đẹp),tức giận ngút trời khiến kẻ khác phải sợ hãi. Ngay cả báo thù cũng không giúp y nguôi ngoai được, có thể thấy y thật sự giận điên rồi.
“Cư nhiên vì nữ nhân này đả thương ta? Tốt lắm, quân vô tình, ta vô nghĩa. Từ nay về sau ta không muốn gặp ngươi nữa.”
“Tiểu Diệu, ngươi nghe ta giải thích đã.” Khẩn trương. Tiểu Diệu cho đến bây giờ chưa từng nói như vậy, sao lại có thể tuyên bố như vậy chứ?
“Không nghe!” Rống lớn một tiếng, xuất toàn lực đánh vào Đường Vô Y, sau đó phá tung cánh cửa rồi nhanh chóng biến mất.
“Tiểu Diệu…” Không kịp đề phòng liển bị Hoa Diệu Sân đánh văng vào góc tường, chỉ có thể chịu đau đớn trơ mắt nhìn người ấy biến mất. Chờ đến khi hắn vất vả đứng lên thì mới phát giác nội tạng hình như đã phải chịu tổn thương rất lớn, từ khóe miệng chảy ra một tia máu nhỏ.
“Lão Đại, Tiểu Diệu hình như rất tức giận đấy.” Đường Cát Tường, kẻ rất thông minh vừa thấy Hoa Diệu Sân nổi điên là vội trốn đi, lúc này mới ló đầu ra nhìn bộ dạng chật vật của Đường Vô Y.
“Y không phải giận, là thịnh nộ luôn rồi.” Cười khổ làm động đến nội tạng, không nhịn được ho ra một búng máu.
“Quả nhiên là vậy. Lão Đại, ngươi thảm rồi.”
“Ta biết. Ta đương nhiên rất bi thảm. Ta không bi thảm thì còn ai nữa? Thật vất vả mới tìm được người về, vậy mà lại bị tức giận bỏ đi nữa. Ta thật sự rất bi thảm mà.”
“Vậy rồi…giờ làm sao đây?” Nhịn cười, nhìn lão Đại hiếm khi ăn năn hối hận, cơ mặt Cát Tường cứ gọi là co quắp hết.
“Làm sao? Người có dũng khí ở trước mặt ta chạy mất, ta nhất định phải tóm y về. Còn lâu mới cho y cứ thế chạy mất. Y là của ta.”
“À thế…cố gắng nhá.” Đáp lại không tình cảm mạnh mẽ gì lắm, bởi vì hắn thật sự sắp nhịn hết nổi rồi. “Ta từ tinh thần ủng hộ ngươi hết mình.”
Sau đó, Đường Cát Tường, kẻ được xưng là đệ nhất vô lương tâm Đường Môn, trốn ngay vào một xó xỉnh nào đó cười ha hả.