Thành Nam đông chí, nắng vẫn rực rỡ chiếu xuyên qua các tầng mây lãng đãng, thanh không mát lành. Tuy nhiên hôm nay lại có một hiện tượng lạ, bầu trời xuất hiện một đám mây tím đổ mưa xuống, chọn Lịch Nhãn làm chính tâm mà lan tỏa như một tán ô, che phủ độc tòa nhà gỗ đỏ ấy. Mưa cứ rả rích rả rích nhưng khi chạm xuống đến mặt đất, các hạt mưa biến mất không một vết tích, nền đất khô ráo lạ thường. Dân chúng hiếu kì túm vào xem rồi trầm trồ khen ngợi, rỉ tai nhau đây có lẽ là thần phép thiên ban. Hư Vô đứng nhìn cửa sổ, ngờ ngợ cảnh này vừa lạ vừa quen, gợi nhớ về một mẩu thần thoại mình đã đọc được hồi nhỏ nhắc tới một vị tiểu tiên rất thích mưa, thường ban phát những cơn mưa ngẫu nhiên trong nhân gian, duy chỉ có đám mây tím có nghĩa rằng vị thần tiên đó đang rất buồn, rất rất buồn.
Ôn Quýnh bị Hư Vô phạt dọn dẹp đống đổ nát ở lầu 7 do cô gây ra mặc cho Ôn Thịnh một mực ngăn cản. Đường đường là một vị nữ hiệp đứng đầu một thị phần Sương Phi, ngày thường oai phong uy vũ, khí chất lẫm liệt mà giờ hông thì nhét khăn, tay thì cầm chổi xể đã cùn, uể uể oải oải quét qua quét lại. Miệng thì rủa xả bản thân chẳng hiểu sao lúc đánh nhau cứ phải bá đạo quá làm gì, đúng là cái tay hại cái thân. Nói là dọn dẹp nhưng Ôn Quýnh chỉ quơ quơ tứ chi rồi nghĩ vẩn vơ. Nên một cái chạm tay không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/na-nhi-thap-nhat-tien-gioi/2424201/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.