Triêu Dương đến sớm nămphút đồng hồ so với thời gian hẹn, nhìn chữ Phúc vàng lấp lánh ánh đỏ chói lọitrên cửa, Triêu Dương mỉm cười.
Chuông cửa vang lên không lâu thì bên trong vọng tới tiếng nói trong veo củaĐình Đình, “Dì Trữ phải không?”
“Chương Triêu Dương.” Triêu Dương ở ngoài cửa cao giọng nói.
Một giây sau, cửa mở vào phía trong, lộ ra khuôn mặt của Đình Đình, “Mời vào.”
Triêu Dương đi vào thế giới riêng của Đình Đình.
Đình Đình đưa tay xoa xoa lên tạp dề kéo Triêu Dương vào nhà “Ngồi tự nhiênnhé, cơm tối sẽ xong rất nhanh.”
Sau đó liền vào trong phòng bếp.
Triêu Dương cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Hắn thấy địa chỉ nhà riêng thì cho rằng Đình Đình định mời hắn ăn riêng nhưngvào trong nhà mới biết đây là chỗ ở của Đình Đình. Khắp nơi trong nhà lộ ra dấuvết riêng của Triệu Đình Đình. Trên bàn trà bày ảnh chụp kỷ niệm cô đi du ngoạnkhắp nơi, trên mặt tường đối diện cửa phòng treo ảnh chụp trắng đen cực lớn,trong tấm ảnh Đình Đình mặc quần áo múa ba-lê, cánh tay thon giơ lên, mũi chânchỉa xuống đất, đôi mắt sáng cụp xuống, nhẹ nhàng giống như một nụ hoa sen xanhchớm nở.
Đình Đình từ phòng bếp đi ra thấy Triêu Dương ngẩn người nhìn bức ảnh trắng đencực lớn thì khẽ cười, đưa cho hắn một ly nước chanh ấm “Đó là hình tôi chụp lúcmười sáu tuổi, chớp mắt mà đã sắp qua mười năm.”
Triêu Dương nhận ly nước uống một ngụm “Tư thế rất chuyên nghiệp.”
Đình Đình cũng nhìn về phía bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-vi-se-duyen-anh-voi-em/2615776/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.