Thứ sáu lúc Triêu Dươngtan việc nhận được điện thoại của Đình Đình. Trong điện thoại giọng Đình Đìnhphấn chấn mạnh mẽ, mang theo một chút lo lắng không yên, “Triêu Dương, anh cóđặc biệt thích ăn món gì hay không?”
Triêu Dương nghe xong, hỏi trêu chọc: “Tôi thích ăn gì thì cô mời tôi ăn món đósao? Nếu như tôi thích ăn cay?”
Triêu Dương biết rõ Đình Đình chỉ có thể ăn cay ít, nếu cay nhiều thì vô năng.Bình thường ăn cay cô sẽ có vẻ mặt xấu xí bị ống kính bắt được.
Đình Đình ở bên kia buồn bực một giây đồng hồ, “Nếu như anh thích ăn cay, tôibiết rõ vài quán ăn Xuyên (tỉnhTứ Xuyên) Tương (tỉnh HồNam) Kiềm(tỉnh Quế Châu) nổi tiếng.”
Triêu Dương ở bên kia cười ha ha, “Tôi không kén ăn, chỉ cần không mời tôi ănnhững món ăn khác thường như Tam Khiếu thì cũng không có vấn đề gì.”
“Tam Khiếu là cái gì?” Đình Đình ở bên kia tò mò hỏi, cô làm tiết mục lâu nhưvậy cũng chưa từng nghe nói món ăn này.
“Cô không biết thì tốt hơn, khá khủng bố.” Triêu Dương vừa dọn dẹp đồ cá nhântrên bàn làm việc vừa kẹp điện thoại xách túi đi ra văn phòng. Hắn không nghĩtới Đình Đình lại không biết món ăn này.
“Vì sao chứ? Lá gan tôi lớn lắm, cơm côn trùng cũng đã nếm qua.” Đình Đình cườihì hì “Tôi không sợ.”
“...” Triêu Dương lặng yên một chút, cô gái này vì công việc mà cả cơm côntrùng cũng dám ăn rồi “Thật ra là một món ăn của Quảng Đông, bỏ con chuộtnhỏ mới sinh ra vào trong chảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-vi-se-duyen-anh-voi-em/2615773/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.