Đình Đình thấy người đànông ở cánh cửa ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi đi qua cửa, cầm túi rácplastic màu đen chậm rãi đi xuống bậc thang tam cấp, đi qua người cô sang phíangõ bên kia.
Đình Đình chần chờ, dù sao cũng là người xa lạ, không biết có chịu lấy việcgiúp người làm niềm vui hay không?
Chỉ một lúc chần chờ này, người đàn ông đã tay không trở lại từ ngõ sâu vừarồi.
Đình Đình trong lòng cuống lên, lúc kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳnghay như vậy đâu còn quản được nhiều thế nữa, vừa định mở miệng cầu cứu thìngười đàn ông đó dừng lại cách cô một bước ấm áp hỏi: “Có cần tôi giúp một tayhay không?”
“... Ọt...” Không đợi Đình Đình mở miệng, cái bụng cô bán đứng cô trước, phátra một tiếng kêu cực kỳ vang dội.
Người đĩnh đạc như Đình Đình cũng nhịn không được mặt đỏ lên, may mắn là dướiánh sáng lờ mờ, lại thêm chiếc khẩu trang to nên hẳn là hắn không nhìn thấy.
Chương Triêu Dương cố nhịn mới không cười ra tiếng.
“Xe hư sao?” Hắn vẫn đứng ở cách cô một bước chân, không định mạo muội tiếnlên.
Đình Đình mạnh mẽ gật đầu “Có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một lát haykhông?”
Chương Triêu Dương gật gật đầu, kiểm tra ví tiền mới đột nhiên nhớ tới lúc ăncơm đã tiện tay đặt lên bàn, vừa rồi dọn dẹp bàn ăn thì lại đặt trên bàn trà.
Trong không khí tẻ ngắt lập tức tựa như có hai chữ “Xấu hổ” thổi tới thổi luicùng một loạt âm thanh “Ọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-vi-se-duyen-anh-voi-em/2615740/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.