Viện Nghiên cứu Quân sự nước D.
Cầm linh kiện vũ khí trong tay nhưng suy nghĩ của Lý Chí sớm đã bay xa, vượt qua những đại dương rộng lớn về với lãnh thổ quê hương, trong lòng không khỏi bồi hồi lo lắng.
Không phải xa quê hương, ngươi sẽ không hiểu được loại tưởng niệm cố thổ này. Lý Chí không hề có giây phút nào không nghĩ đến việc trở về đất nước của chính mình.
Nước non quê hương, bây giờ ngồi nhớ lại đều vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc, lúc trước hắn đã không nhận ra.
Lấy lại tinh thần, Lý Chí thở dài một hơi.
Tuy hắn đã tiếp xúc với người sẽ đón mình nhưng bây giờ cũng đã mấy tháng trôi qua, không hề có chút tiến triển nào, trong lòng hắn làm sao không nôn nóng?
“Vẫn nên làm tốt công việc của mình đi.” Hắn thở dài, không cho mình cơ hội suy nghĩ miên man, cố gắng tiếp tục nghiên cứu.
Gần đây nước D đang nghiên cứu một loại vũ khí khéo léo nhẹ nhàng. Đáng tiếc, Lý Chí không được tiếp xúc nhiều với nó, việc hắn làm chỉ là những thứ linh tinh lặt vặt xung quanh, không thể trực tiếp đi sâu vào.
Người nước D đang phòng bị mình!
Trong lòng Lý Chí hiểu điều này. Bọn hóbẽ không tiếp tục để hắn tiếp xúc với những kỹ thuật ưuan trọng, thậm chí còn có thể khiến hắn từ từ cách xa những nghiên cứu tối tân, trở thành người chuyên nghiên cứu thứ không quan trọng.
Nhưng cho dù không không cho hắn tiếp xúc, chẳng lẽ bọn họ nghĩ hắn không biết bọn họ đang nghiên cứu thứ vũ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534490/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.