Trong nồi, nước súp cà chua sôi lên ùng ục. Nấm hương, táo đỏ, kỷ tử lăn tăn bên trong, mùi vị từ từ thấm ra ngoài, khiến nồi lẩu càng thơm hơn. Hơi nóng bốc lên mang theo vị chua chua của cà chua, hít vào một hơi, mùi chua đó làm cho nước bọt tuôn ra, kích thích vị giác vô cùng.
“Ôi trời ơi!” Mã Khắc vừa vào đã ngửi được hương vị mê người này, hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Đây là hương vị gì? Cà chua… Không! Thơm hơn. A, là lẩu!”
Hắn đã thấy nồi lẩu trong phòng ăn. Nồi làm bằng đồng, đặt trên bếp lò, hơi nóng bốc lên, mùi thơm bay ra thật sự quyến rũ.
Lục Nghiên mỉm cười, nói: "Ta dùng cà chua xào lên cho vào nước dùng, hương vị so với tưởng tượng của ta ngon hơn một chút. Mã Khắc ngươi nếu đã đến rồi thì lưu lại dùng cơm đi.”
“Lục, ngươi đúng là một cô nương thần kỳ.” Mã Khắc kinh hãi kêu, sau đó đưa bó hoa trên tay cho nàng, nghiêng người ôm nhẹ để chào, nói: “Thấy ngươi khỏe mạnh như vậy ta rất vui.”
Lục Nghiên nhận đóa hoa, nói: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm, Mã Khắc. Hiện tại ta thấy rất tốt.”
Đó là một bó bách hợp, không biết Mã Khắc mua ở đâu, bên trong còn có vài nụ hoa chưa nở. Cánh hoa trắng như tuyết nửa hở nửa đóng, đài hoa xanh tươi, vô cùng xinh đẹp.
Mã Khắc nhìn thấy Cố Tứ Gia đang đứng một bên, hỏi: “Vị này là…”
Vừa tiến vào hắn đã thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lục Nghiên. Hắn tỏa ra khí thế áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534489/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.