"Xin chào cô Vương, tôi là Chu Kiến Quân."
"Ông chủ Chu phải không? Có chuyện gì thế?" Vương Giai Kỳ biết rõ con cá này đã cắn câu.
"Lần trước chúng ta có bàn về việc mua rau củ. Cháu không đến mua mọi người mua hết rồi. Lần trước cháu bảo ta để lại một ít mà đúng không? Vậy bao giờ cháu tới lấy được?"
Vương Giai Kỳ nghe xong liền biết Chu Kiến Quân đang nói phét.
"Nghe nói ông định bán rau cho đại siêu thị nhưng họ không lấy vì không có giấy kiểm định." Vương Giai Kỳ hờ hững nói.
"Nhất định là có người tung tin chơi xấu ta, đồ của tôi bán không quá chạy. Cô Vương đã không muốn mua đồ của tôi thì tôi đành để lại cho người khác." Chu Kiến Quân kích động la hét.
"Vậy sao? Sao cháu lại nghe nói ông chủ Chu đây còn định mang nguyên liệu đi bán cho các nhà hàng khác nhưng họ đều đã có nhà cung cấp, về sau phải bày ra bán ở sạp."
Nguyên liệu của Chu Kiến Quân đều khá tốt nhưng không phải ai cũng có hệ thống đánh giá như Vương Giai Kỳ. Hầu hết những quán ăn khác đều không thể phân biệt được cấp độ của đồ ăn. Hơn nữa Chu Kiến Quân keo kiệt như vậy khẳng định sẽ không chiết khấu một đồng nào.
"Vậy mà cô Vương đây lại tin lời người khác chứ không chịu tin ta."
Lần trước Vương Giai Kỳ mua nguyên liệu ở chỗ Chu Kiến Quân thì đã cho người theo dõi xem ông ấy định làm gì. Quả nhiên không nằm ngoài dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-giang-ho/2919668/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.