Hơn mười phút trước, phòng trò chơi tầng hai.
Luyện Gia Tuấn vừa nói chuyện điện thoại xong đẩy cửa sổ sát đất ra, thấy đám trong phòng không chơi bài, cũng không nghịch máy chơi game mà chụm đầu vào thì thầm với nhau, không biết đang bàn tán chuyện gì.
Nghe thấy tiếng Luyện Gia Tuấn mở cửa sổ sát đất, cả đám còn chột dạ quay đầu lại nhìn.
Luyện Gia Tuấn là người lớn tuổi nhất, cũng có vai vế lớn nhất ở đây, anh ta thấy mọi người đều đang nhìn mình, cười nói: “Mấy đứa đang nói xấu anh đấy à?”
“Đâu có đâu.” Một cậu trai khá thân thiết với Luyện Gia Tuấn nói: “Bọn em đang nói đến… Người kia.”
Cả nhà họ Luyện, người có thể làm đám bọn họ sợ đến mức không dám tùy tiện nhắc tên, cũng chỉ có Luyện Vọng Thư.
Thật ra Luyện Gia Tuấn cũng e dè người em họ nhỏ hơn tuổi mình nhưng lại có khí thế hơn mình, chưa bao giờ rụt rè khi xuất hiện trước mặt ông nội ấy. Không chỉ e dè, thậm chí còn hơi sợ.
Nhưng lớn lên, anh ta lại cảm thấy mình là anh họ của Luyện Vọng Thư, nên có uy hơn Luyện Vọng Thư mới đúng, thế nên giả vờ không sợ, điềm tĩnh hỏi: “Vọng Thư? Em ấy làm sao?”
Mỗi đứa một câu —
“Thiến Thiến bảo em ấy nhìn thấy người kia dẫn một cô gái về.”
“Chắc là bạn học.”
“Con gái mà, chắc là người yêu.”
“Bạn gái yêu sớm mà dẫn về gặp ông nội, điên rồi à, trừ khi là hôn thê.”
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nu-phat-he/1975951/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.