Chừng mười phút sau, Luyện Vọng Thư trở lại sân sau, thấy Lâu Tiêu đang đứng trước một mặt tường của sân.
Những cành hoa nhài mùa đông trên tường rủ xuống như một thác nước nhỏ, trên cành dài điểm đầy những bông hoa be bé màu vàng, tô thêm vài nét xuân cho mảnh sân sau bị cái lạnh giá bao trùm. Lâu Tiêu thích bức tường này vô cùng, nếu không phải vì trời lạnh, Luyện Vọng Thư sợ cô bị cảm nên cứ thúc giục thì cô có thể đứng ngắm bức tường này đến tận trưa.
“Trên tầng còn có nhà kính nữa, em không xem à?” Luyện Vọng Thư lấy nhà kính ra để dụ dỗ cô, cô không chống lại được sức hấp dẫn của nó, đi theo Luyện Vọng Thư về phòng.
Vì là nơi ở của người lớn tuổi nên biệt thự còn trang bị cả thang máy để tiện đi lại, có thể lên sân thượng hoặc xuống gara ngầm.
Nhưng Luyện Vọng Thư lại thích đi thang bộ, anh dẫn Lâu Tiêu leo từng tầng cầu thang lên trên, dắt tay cô tham quan hết tất cả các tầng có thể.
Trên tầng hai chỉ có mấy phòng chơi game là thú vị, mở cửa phòng game đầy người, mọi người trong đó chẳng khác gì thỏ con sợ hãi, con này bật nhảy cao hơn con kia, sau khi phản ứng lại mới lần lượt lên tiếng chào hỏi Luyện Vọng Thư.
Ngày thường, Luyện Vọng Thư chẳng bao giờ kiên nhẫn với họ, hôm nay lại có thái độ khác hoàn toàn, giới thiệu từng người với Lâu Tiêu.
Họ đương nhiên rất ngạc nhiên, ngạc nhiên vì thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nu-phat-he/1975949/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.