“Tôi mời cô làm tổng giám đốc, cô thấy sao?” Lý Phù Sinh hỏi đầy ẩn ý.
Đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Âm tập trung nhìn anh: “Anh muốn tôi làm việc cho anh à?”
“Đúng vậy, tôi có thể trả lương cao cho cô.”
Lý Phù Sinh đảo mắt, nghiêm túc hỏi: “Lương mỗi tháng một trăm triệu, thế nào?”
Lâm Diệu Âm mở to hai mắt. Lương mỗi tháng một trăm triệu!
Dù có là công ty top 500 toàn cầu thì lương của tổng giám đốc cũng không cao như vậy!
Không đúng.
Lợi nhuận ròng hằng tháng của Tập đoàn Hoa Thanh cũng chỉ được hơn một trăm triệu một chút!
Nếu vậy thì chẳng phải là người đàn ông này cho cô cả công ty rồi sao!
Lâm Diệu Âm nuốt nước bọt: “Anh không đùa chứ?”
Lý Phù Sinh đứng dậy, đi về phía Lâm Diệu Âm, nâng căm
cô lên, cười khẽ: “Làm cho tốt vào nhé, tôi xem trọng cô. Nói xong, anh bỏ đi luôn. Lâm Diệu Âm hơi bối rối.
Từ tối hôm qua đến giờ, cô có cảm giác như mình đang nằm mơi
Kể từ khi người đàn ông này xuất hiện.
Tất cả đều thay đổi, mà dường như cũng không có gì thay đổi.
Rốt cuộc anh là ai? Cùng lúc đó.
Lý Phù Sinh vừa đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Hoa Thanh.
Lập tức có hai mươi mấy người đàn ông to khỏe tới gần anh, trong tay đầu có cầm vũ khí.
Nhìn là biết không có ý tốt.
Lý Phù Sinh đảo mắt nhìn qua một lượt, phát hiện ra Triệu Tử Thắng đứng trong nhóm người này.
“Thăng khốn, nói cho tao biết mày muốn chết như thế nào?”
Triệu Tử Thắng không nén nổi giận nhìn anh.
Lý Phù Sinh cười một tiếng tỏ ý khinh thường: “Tao cũng muốn hỏi mày câu này đấy.”
Vừa dứt lời, anh lập tức động thủ.
Triệu Tử Thắng vung tay lên, cố ý nói: “Bắt hắn ại cho tôi, phải bắt sống.”
Trước sự chứng kiến của mọi người.
Lý Phù Sinh như hổ lao vào bầy cừu, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Huych huych huych...”
Mỗi lần anh tung nắm đấm là lại có thêm một người ngã xuống.
Chỉ chốc lát. Dưới đất đã có mấy người nằm ngổn ngang.
Mười mấy người còn lại vây quanh Lý Phù Sinh nhưng không ai dám tùy tiện xông lên.
Triệu Tử Thắng hơi hoảng sợ nhưng anh ta vẫn bất chấp tất cả: “Mau lên...”
Khóe môi Lý Phù Sinh nở nụ cười mỉa mai, sau đó chỉ còn lại một chiếc bóng ở chỗ này.
Một giây sau.
Anh đã thoát khỏi vòng vây, xông thẳng tới chỗ Triệu Tử Thăng.
“Mày muốn gì?”
Triệu Tử Thắng đứng sững tại chỗ, sợ tới nỗi chân tê dại. “Rắc rắc!”
Đây là tiếng xương vỡ.
Ngay sau đó.
Tiếng hét xé gan xé ruột vang vọng khắp xung quanh.
Lý Phù Sinh trực tiếp đạp gấy chân trái của Triệu Tử Thắng.
Đúng lúc này.
“Dừng tay, mau dừng tay lại...”
Cách đó không xa, Vương Chí Viễn dẫn mấy thành viên trong đội chạy vội tới.
Lý Phù Sinh đã sớm phát hiện ra có người đang âm thầm theo dõi mình nên không hề thấy bất ngờ.
Một tay anh bóp cổ Triệu Tử Thắng, lạnh lùng nhìn Vương Chí Viễn: “Thế nào, ông muốn ngăn cản tôi à?”
“Cậu bình tĩnh chút đi, cậu phải biết nơi này không phải là nước ngoài!”
Vương Chí Viễn tử tế khuyên bảo.
Lý Phù Sinh lạnh mặt, hừ một tiếng: “Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Không phải..." Vương Chí Viễn còn chưa nói dứt lời. “Rắc rắc!” Lý Phù Sinh lại ra tay đạp gãy đùi phải của Triệu Tử Thắng. Triệu Tử Thắng kêu lên thảm thiết, đau tới độ ngất xỉu. Một giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Vương Chí Viễn, có vẻ như ông ta không ngờ rằng mình đã ra mặt rồi mà Lý Phù Sinh
vẫn dám đánh người khác bị thương.
Phải biết rằng Triệu Tử Thắng là con trai một của Triệu Thiên Nam.
Nếu như Triệu Thiên Nam biết con trai mình bị đánh gãy chân thì không biết có phát điên lên không nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]