Trong sân im ắng, thanh âm ghế đổ vang lên ở nhà sát vách, dây bí đỏ lắc lư rì rào, rất nhiều dây bí kéo hỏng.
Tạ Chiêu bước lên mấy bước, hắn trèo lên đầu tường nhìn thoáng qua.
Trình Dao Dao lo lắng hỏi: “Ai vậy?”
Tạ Chiêu lau bụi bẩn trêи tay, hắn nói: “Đừng sợ, là Trình Nặc Nặc.”
Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào. Nếu là vợ chồng Trình Chinh hoặc người nhà thím Ngân Quế, cô còn hơi lo. Nếu là Trình Nặc Nặc, ngược lại cô không sợ.
Ánh mắt Trình Dao Dao phức tạp: “Không phải Trình Nặc nặc bệnh không đứng dậy nổi sao? Cô ta có thể trèo tường à?”
Ý cười trêи mặt Tạ Chiêu thu lại, hắn lạnh lùng nói: “Chết cũng không hối cải.”
Mèo cam chạy đến trước mặt Trình Dao Dao, cái đuôi vỗ đất như muố tranh công.
Đáng tiếc không có ai khen nó, Trình Dao Dao thấy trêи móng vuốt của nó dính đầy máu, cô phê bình nó: “Cường Cường, em lại học xấu, cào người ác như vậy.”
“Meo! Meo!” Cường Cường hất mặt lên, bộ dáng hùng hồn, móng vuốt duỗi ra co lại.
Tủng Tủng cũng vui vẻ chạy tới, đầu nó lập tức bị một cái móng vuốt đè xuống, nó chỉ có thể lăn trêи đất giãy dụa kêu gâu gâu.
Lời Tạ Chiêu còn văng vẳng bên tai:Một tháng sau sẽ hung dữ hơn, hung dữ hơn, hung dữ hơn…
Trình Dao Dao nhìn một màn này xong lại quay sang nhìn Tạ Chiêu, lần đầu tiên Tạ Chiêu tránh ánh mắt của Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao quay mặt hắn lại: “Tạ Chiêu, anh nhìn thẳng vào mắt em!”
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417916/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.