Khói bụi mịt mù, một con xe Jeep đi vào thôn Điềm Thủy.
Người trêи xe lục tục xuống, người xuống cuối cùng là một người phụ nữ trung niên sang trọng, giày trêи chân không dính bụi giẫm xuống đất, bà nhíu mày lại.
Ngụy Thục Quyên vội vàng đỡ bà ấy, bà lấy lòng nói: “Đường bẩn quá đi! Nông thôn đều như vậy đó.”
Mẹ Thẩm ghét bỏ rút tay về. Cán bộ đi cùng cười nói: “Xe không đi vào được, chúng ta chỉ có thể đi bộ.”
Trình Chinh cười: “Tôi thấy quanh cảnh ở đây rất tốt, tường trắng ngói đen, rất hợp với vùng sông nước Giang Nam.”
Cán bộ nói: “Đúng, đúng. Quang cảnh trong thôn rất đẹp. Mỗi năm thôn này đều được xếp loại đại đội tiên tiến, người dân thật thà chất phác…”
Tiếng thét chói tai kèm theo tiếng mắng chửi truyền đến.
Cách đó không xa, một đám người đang xem đánh nhau.
Mẹ Thấm nắm khăn tay, bà che mũi lại: “Mấy người này thật sự thô tục!”
Mặt cán bộ cứng đờ, hôm nay hắn di tiếp đãi đoàn người từ Thượng Hải đến, sao lại chọn đánh nhau vào thời điểm này vậy!
Cán bộ cười làm lành: “Tôi nhất định sẽ phê bình giáo ɖu͙ƈ bọn họ! Chúng ta đi trước đi, đừng để ý đến bọn họ.”
“Tôi nghe thanh âm này hơi quen.” Ngụy Thục Quyên vỗ đùi: “Không phải Nặc Nặc nhà chúng ta hay sao?”
Mẹ Thẩm cũng hoảng sợ: “Đó không phải là Thẩm Yến sao?”
…
“Không biết xấu hổ, dám dụ dỗ đàn ông của tao!”
“Mẹ mày, đồ đàn bà hư hỏng, hàng thối! Ai biết cái thứ rơi từ bụng mày ra là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417910/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.