Hai ngày sau, tiểu hoàng đế không đến đây nữa. Nhưng Huệ Phi lại tới. Nàng ta mang theo một hộp bánh đậu xanh vội vàng bước vào.
“Nếu hôm nay Hoàng thượng không đến chỗ ta, ta còn tưởng hai ngày nay ngươi ham chơi, không ngờ là vô ý rơi xuống nước. Tại sao lại không báo với ta một tiếng chứ?”
Nàng ta trách
móc, nhìn lên thấy ta thì lại nói liên tục không ngừng.
Ta cắn một miếng bánh đậu xanh, cảm giác ngọt ngào quen thuộc bây giờ lại làm ta cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
“Không sao mà.”
Ta cười nói.
“Không sao là tốt rồi.” Nàng ta cười miễn cưỡng: “Không sao là tốt rồi.”
“Nhiều ngày nay lòng Hoàng thượng cũng rất hỗn loạn, ngày nào cũng đến chỗ ta lấy mấy cái bánh đậu xanh rồi đứng ngây người bên cạnh Dao Nguyệt trì.”
Huệ Phi thấy ta hơi lười biếng nên không ở lại lâu, chỉ dặn ta phải nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì cứ sai người đến Vân LộCung.
Nhìn Chu Mai tiễn Huệ Phi rời đi rồi sai bảo các cung nhân
khác, ta bèn chuồn ra khỏi Nguyệt Thú Các, đi thẳng tới Dao Nguyệt trì.
Nhân lúc xung
quanh không có ai, ta biến về hình dạng thật, nằm lên phiến đá xanh. Làm phi tử của hoàng đế còn không tự do bằng một con rùa đen nữa.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ta cũng nhìn thấy một đám tử khí từ xa đi tới.
Ta há miệng chờ hắn đút ăn, nhưng hắn chỉ bóp nát miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-rua-den-tien-cung-roi/2897337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.