Phòng khách của Phi Long Sơn rất lớn, nhưng lúc này chỉ có hai người.
Long DiệcHân ngồi im lặng, ánh mắt sáng ngời xuyên thấu qua tấm màn sa đen chechắn khuôn mặt, nhìn nam tử mặc cẩm y đang ngồi đối diện, cẩm y nam tửcũng mĩm cười nhìn hắn, hai người đều biết được suy nghĩ của đối phương, nhưng không ai nói gì, không khí trong phòng tuy không có áp lực nhưngrất không thoải mái.
Cẩm y nam tử dùng chiết phiến gõ gõ trên mặt bàn, tiếng cốc cốc vang lên, chứng minh chiếc bàn này được làm bằng một loại gỗ thượng đẳng, cũng thể hiện cuộc sống nơi đây rất an nhàn nhưng không kém phần xa xỉ như chốn Hoàngcung.
“Ngươi không dự định nói chuyện à?”
Rốt cục thì nam tử mặc cẩm y cũng không nhịn được nên mở miệng trước, hắn đến đây không phải là để so tính nhẫn nại với ai kia.
Long Diệc Hân vẫn không mở miệng, tiếp tục trầm mặc, im lặng là vàng.
“Lần này ta đến đây chỉ là đến để xem mấy năm qua cuộc sống của ngươi ở đây như thế nào”
Cẩm y nam tử cũng không chấp nhất người này không thèm nhìn mình, vẫn đắc ý tiếp tục cầm chiết phiến gõ gõ trên mặt bàn, đồ vật ở đây toàn là những thứ quýgiá nên khó trách hắn ta vui sướng ở đây quên cả trời đất, trên núi này, bốn mùa xuân hạ thu đông đều đẹp, quả thật là một nơi an dưỡng tốt,cách xa trần thế ồn ào náo động bên ngoài, như sống tại chốn đào nguyên.
Nhưng mà,hắn ta cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384524/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.