Ngọc Phi Yên đang cầm cái khay trongphòng luyện thuốc, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn từ ngoài vọng vào,tiếng đàn tựa như tiếng nước chảy róc rách từ trên cao xuống, nàng thậtkhông ngờ tài nghệ của Trúc Âm lại cao siêu như thế.
Tiếng đànlại tựa như tiếng lòng đang kể chuyện xưa khiến người người ta tập trung lắng nghe, nó diễn tả sự hoài niệm, nhớ nhung da diết, tuy rằng có vẻrất bình thản nhưng lại mang nét ưu sầu vô hạn, Ngọc Phi Yên không biếtnàng ấy đang nhớ đến ai, chẳng lẽ là Huyền U sao?!
“Ngươi đã nghe qua tiếng đàn tuyệt vời như thế này sao?”
Nàng mỉm cười nhìn Vân Tranh đang ngồi bên cạnh mình trong phòng thuốc.
“Đã nghe qua, cầm nghệ của chủ tử không thua Diệu di”
Vân Tranh gật đầu, đôi chân mày đẹp nhăn lại, Diệu di vẫn không quên được mối tình đối với Huyền U kia.
Ngọc Phi Yên bĩu môi, nàng chưa có nghe qua tướng công nhà nàng đánh đàn bao giờ,hôm nào đó nàng nhất định phải làm cho tướng công nàng tự nguyện đánhđàn cho nàng nghe mới được.
“Trúc Âm tỷ cùng Huyền U từng là người yêu sao?”
Vân Tranh nhìn nàng, hơi lộ ra kinh ngạc “Sao tỷ lại có thể nghĩ như thế?”
Mẫn tuệ của Phi Yên thật sâu sắc, khiến nàng rất bội phục.
“Bởi vì khi ta nhắc tới Huyền U, ánh mắt của nàng trở nên ấm áp tựa như đang nhớ về người mình yêu thương”
Nhớ lại buổi sáng ngày đó, khi Trúc Âm vừa nghe nhắc tới tên Huyền U thì ánh mắt trở nên sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384455/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.