Trấn nhỏ của Giang Nam, sông suối nhưdệt, nước biếc bao quanh, cảnh trí như họa, sông ngòi, cầu nhỏ, ngườichèo thuyền tấp nập thu hết vào đáy mắt, trong bận rộn lại có một vẻ đẹp nhàn nhã yên tĩnh.
Đột nhiên, cửa sau của một căn nhà bìnhthường nào đó chậm rãi mở ra, nữ tử thân hình đơn bạc một tay ôm chậugiặt quần áo, một tay chậm rãi sờ soạng đi tới bậc thềm ở bến tàu ngoàicửa sau, thật cẩn thận đi đến bờ sông, ngồi xuống chậm rãi giặt giũ quần áo trong chậu.
Nàng, làn da quá mức tái nhợt, tướng mạokhông thể nói là tuyệt mỹ diễm lệ, cùng lắm chỉ có thể nói là thanh túchi tư, liền ngay cả đôi mắt to ngập nước trên khuôn mặt khiến người takinh diễm thủy linh cũng không có thần, tựa như hai đầm nước đen khôngchút gợn sóng khảm lên mặt nàng, một chút sức sống cũng không có, khiếnngười ta vừa thấy liền biết là cô nương mắt mù.
Chỉ thấy nàng thật cẩn thận giặt quần áo, một hồi lâu sau, mới chậm rãi đứng dậy, ôm chậu gỗ đựng quần áo đã giặt sạch, chậm rãi sờ soạng trở về nhà, ai ngờ chậu quần áo còn chưa kịpbuông, một mùi máu tươi nhàn nhạt như có như không bay tới.
“Thương?” Không kinh sợ mà còn mừng rỡ,nàng nghiêng đầu, cánh môi trắng nhợt khẽ nhếch, khoan khoái cười yếuớt, ôn nhã thử gọi khẽ.
“Là ta.” Trong nắng sớm mờ mờ, tiếng nóitrầm thấp nhẹ nhàng vang lên, mày kiếm mũi cao, một nam tử lạnh lùngcương nghị không biết đến khi nào, một tay mềm nhẹ ôm nàng, một tay lấychậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu/2389334/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.