“Thương thiếu gia, ngài lại bị thương!”Trong vườn trồng trọt hẻo lánh, tiểu cô nương trong mắt có lo lắng, tựđộng lấy ra thuốc trị thương trong lòng giúp bôi thuốc lên tất cả vếtthương to nhỏ trên người nam hài nằm trong bụi hoa. Từ sau khi quen biết Thương thiếu gia, nàng đã có thói quen mang theo thuốc trong người.
Mở mắt nhìn nàng một cái, nam hài lặng im không nói, tuy vậy vẫn mặc nàng bôi thuốc trên người mình, thỉnh thoảng còn phối hợp lật người, nâng tay, để nàng tiện xử lý vết thương.
Hắn im lặng, tiểu cô nương cũng khôngquan tâm, tự ý giúp hắn bôi thuốc, cái miệng nhỏ nhắn đầy khó hiểu. “Vìsao môn chủ đánh thiếu gia đến đầy người thương tích thế? Như vậy rấtđau, không phải sao?” Nghĩ đến nếu bản thân hai ba ngày liền có vếtthương mới, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới, trên ngườicả năm đều đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhịn không được co lại.
Khi nàng ở trong bếp giúp thái rau, không cẩn thận bị một vết thương nho nhỏ ở tay, nàng đã đau mấy ngày a! Vếtthương trên người Thương thiếu gia không biết lớn hơn nàng bao nhiêulần, đau đớn khẳng định nhiều hơn nàng thật nhiều thật nhiều.
“Nghĩa phụ là huấn luyện ta, dạy ta võ công.” Cuối cùng, nam hài thản nhiên lên tiếng.
“Học võ công nhất định phải biến thànhtoàn thân thương tích sao?” Tiểu cô nương buồn bực. “Diễm Dao tiểu thưcũng học võ công, nhưng mà, từ trước tới giờ môn chủ chưa từng làm tiểuthư bị thương a!”
Nam hài nghe vậy lại trầm mặc, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu/2389331/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.