Lúc hai người xuống lầu, Lâm Ngũ đang giải thích với ngài Lục rằng quỷ quái đã bị diệt trừ, nhưng thiếu gia Lục đã bị dọa sợ biến thành bệnh, kiến nghị mau chóng đưa đi chạy chữa.
Lúc anh ta lấy tiền cũng không thấy chột dạ, nếu xác định không có quỷ quấn lấy thiếu gia Lục, vậy thì bọn họ thu phí cũng là đương nhiên.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đoàn người đi ra ngoài, Lâm Ngũ chủ động bắt chuyện: “Tiểu Dục, chúng tôi đưa cậu đi, cậu muốn về trường học hay về Lâm gia?”
“Không cần.” Lâm Dục nhàn nhạt nhắc nhở: “Chuyện hôm nay, đừng nói cho những người khác của Lâm gia.”
“Được, tôi bảo đảm giữ kín như bưng!” Lâm Ngũ làm động tác kéo khóa miệng, không nhịn được tò mò nói: “Nhưng mà Tiểu Dục, cậu có quen biết thiếu gia Lục này không?”
“Không biết.” Lâm Dục lạnh lùng nói: “Hạ Trầm, chúng ta đi.”
Họ xuất phát từ trường lúc bốn giờ chiều, khi họ rời đi đã là lúc lên đèn rực rỡ.
Tài xế taxi đậu xe bên ngoài cổng chung cư, hai người một trước một sau xuống xe.
Hạ Trầm ở phía trước dẫn đường: “Không hay ở đây lắm nên tương đối đơn sơ.”
“Chuyện này không quan trọng.” Lâm Dục một lòng nhớ tới vết thương ở gáy anh: “Chỉ cần có thể xử lý vết thương của cậu là được.”
“Ừm.” Hạ Trầm ấn thang máy, lúc đi vào bước chân khựng lại, thân hình bất ổn lắc lư.
Lâm Dục bước nhanh lên, một tay giữ chặt cánh tay anh: “Làm sao vậy?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825911/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.