Bàn tay vuốt ve gò má vốn luôn ấm áp, nhưng lúc này lại có một cảm giác lạnh lẽo khó tả, dọc theo làn da tiếp xúc nhanh chóng thẩm thấu vào máu.
Lâm Dục không khỏi rùng mình một cái, hơi hơi hé miệng, nhất thời không thể nào phát ra âm thanh.
Hạ Trầm dùng lòng bàn tay nâng cằm nhòn nhọn của cậu lên, khóe môi nhếch lên thành một độ cung giống cười nhưng cũng giống không cười: “Sao em không nói gì hết vậy?”
Lâm Dục cuối cùng cũng từ trong sự không thể tin được hồi phục lại tinh thần, đẩy người đàn ông trước mặt ra, dùng hết sức lực của mình chạy ra khỏi cửa.
Hạ Trầm ở phía sau thong thả đứng thẳng người lên, nụ cười trên môi biến mất không còn tăm tích.
Tiếng tim đập vang đinh tai nhức óc, đại não Lâm Dục trống rỗng, lúc này cậu chỉ biết lảo đảo chạy xuống dưới lầu.
Chạy đến chỗ ngoặt cầu thang, làn sương đen quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn không biết từ đâu xuất hiện, cuốn lấy hai chân cậu.
Cậu lập tức té ngã trên cầu thang, sự hoảng loạn muộn màng dâng trào từ dưới lên trên như một cơn sóng thủy triều nhấn chìm cậu.
Hạ Trầm từng bước một đi xuống, cúi người muốn bế cậu lên: “Bé ngoan, không phải đã nói với em đừng chạy rồi sao?”
Lâm Dục bắt lấy tay vịn cầu thang, hoảng sợ không biết chọn đường mà xoay người bò lên trên.
“Chậc…” Hạ Trầm dường như đã có chút phiền não: “Sao em lại không nghe lời như thế chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825868/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.