Bức màn dày nặng trong phòng ngủ được kéo lên, Lâm Dục không phân biệt được sắc trời bên ngoài lúc này như thế nào, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Lồng ngực dán chặt vào sau lưng cậu nóng bỏng như thường, nhưng lại không có nhịp tim phập phồng của người bình thường, ngay cả hơi thở phả vào tai cũng lạnh thấu xương.
Cũng không biết anh là bởi vì đã bại lộ thân phận, cho nên cũng không muốn giả bộ nữa, hay là vì đã thỏa mãn chuyện tà ám nên vô tình quên mất trên người mình đang khoác một lớp da người.
Mặc dù đã kiệt sức đến cùng cực, nhưng lửa giận từ tận đáy lòng cậu không lúc nào ngừng cháy.
Tuy nhiên, cậu không thể làm gì được vì cậu biết rằng người đàn ông phía sau cũng đã thức.
Quả nhiên, trong lúc cậu vẫn còn ngây người, vành tai lại bị khoang miệng lạnh lẽo ngậm vào.
Lâm Dục rùng mình một cái, phản xạ có điều kiện cuộn tròn lại trong lồng ngực người đàn ông.
“Bảo bối, sao còn chưa ngủ?” Hạ Trầm mút vành tai non nớt của cậu, giọng nói trầm thấp cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Lâm Dục nhắm mắt lại, có ý đồ giả bộ ngủ.
Hạ Trầm khẽ cười một tiếng: “Đừng giả bộ bé ngoan, nhịp hô hấp của em không đúng.”
Lâm Dục đành phải nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi có chút mất ngủ.”
“Nếu ngủ không được, không bằng chúng ta…” Hạ Trầm khảy dây lưng áo tắm dài, độ ấm lòng bàn tay cũng theo động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825866/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.