Cuộc thi hùng biện tiếng Anh của khoa được tổ chức trong phòng học lớn, các thí sinh trong lúc chờ lên sân khấu thì ngồi ở phòng học nhỏ bên cạnh, hai phòng học rất ấm áp, Ngô Niệm Hi cởi áo khoác ra, để lộ chiếc váy nhung nhỏ màu đen bên trong, hôm nay cô buộc gọn mái tóc dài lên thành đuôi ngựa dài, để lộ chiếc cổ dài trắng ngần.
Không giống như những thí sinh đang chờ khác, cô không đọc lại bản thảo của mình mà thi thoảng nhìn vào điện thoại, ánh mắt dừng lại ở giao diện trò chuyện với Trang Lộ, thật ra cô đã muốn gửi tin nhắn cho Trang Lộ từ sớm, chỉ là sợ sẽ làm phiền nàng, nên vẫn luôn chần chừ.
Cô xếp thứ mười lăm, đã sắp đến lượt cô lên sân khấu, nhưng cô không kiềm được nhìn vào điện thoại. Không có tin nhắn của Trang Lộ, không biết vì sao, trong nháy mắt cuộc thi này đột nhiên trở nên nhàm chán vô vị.
Đến lượt cô lên sân khấu, cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm lý. Tóc đuôi ngựa dài đung đưa qua lại theo bước chân, khi thì nghịch ngợm tung tăng giữa không trung, khi thì lướt qua làn da trắng ngần của cô. Ánh nắng nghiêng vào cửa sổ, khung cảnh im ắng này như một bức tranh tuyệt đẹp, khiến cho Lâm Uân cùng Trương Kiền Càn cố ý đến đây cũng nín thở trong vô thức.
Hai chàng trai ngồi cách nhau hơn nửa phòng học, nhưng lại đồng thời có chung một ý tưởng, muốn thời gian trôi chậm lại ngay khoảng khắc này, dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-noi-co-ay-yeu-tham-toi/3735269/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.