🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Vũ cũng không quá tin tưởng, dò hỏi thêm một câu: "Cậu khám phụ khoa gì? Cậu bị sao vậy?"

Trang Lộ trợn hai mắt, giống như chưa từng thấy ai khiêm tốn ham học hỏi như vậy, "Cậu là con trai, hỏi mấy chuyện tư mật này không được hay cho lắm."

Thực tế đúng là nàng chưa đi khám phụ khoa bao giờ, trong thời gian ngắn cũng không bịa ra thêm cái gì được, nói mình bị bệnh gì thì hay đây? Trang Lộ vắt hết óc, chỉ hy vọng Lý Vũ có thể khép miệng lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu ta đang hơi hé miệng định nói tiếp, Trang Lộ vội vàng đánh phủ đầu trước.

"Chúng tôi đi đây, cảm ơn cậu nha, cậu về trước đi, giờ này về còn có thể ngủ bù thêm một giấc nữa đó."

Chợt nghe thấy một tiếng "cạch", Lý Vũ tay mắt lanh lẹ khóa cửa xe lại.

"Cậu đừng lảng tránh, tôi sẽ không nói với chú Trang đâu." - Lý Vũ rủ mi che khuất ánh mắt muôn vàn phức tạp, "Nếu đúng là mang thai thật, tôi sẽ giúp cậu liên hệ với bác sĩ tốt nhất, chúng ta không cần giữ lại."

Cậu được Lý Khanh sinh ra khi bà đang học đại học, thời đó vấn đề tác phong rất khắt khe, dù rằng đã có ông ngoại bà ngoại hắn cầu xin, Lý Khanh vẫn bị trường học cũ đuổi học.

Lãnh đạo trường còn muốn tra hỏi cha đứa bé là ai, nhưng Lý Khanh lạnh mặt không khai một chữ ra ngoài. Cuối cùng bà bị đưa về nhà chờ sinh, chịu đựng hết những ánh mắt xem thường và tin đồn nhảm nhí xung quanh, kiểu dư luận và khinh thường này là thứ khó ngăn chặn nhất, chỉ cần bước ra cửa là có thể gặp phải ngay.

Tuy vậy Lý Khanh cũng không thể ở mãi trong nhà được, nhưng một lần thất bại trong tình yêu làm cho bà cảnh giác đi rất nhiều, bà sợ người khác giới, cũng từ chối các mối quan hệ, thậm chí còn có một thời gian bà còn không muốn ôm Lý Vũ một cái.

Lúc ấy Lý Vũ còn nhỏ, hoàn toàn không biết những chuyện này, nhưng ông ngoại đã kể cậu ta nghe từ đầu đến cuối chuyện sinh cậu ta ra. Tuy rằng ông ngoại cũng thương cậu ta, nhưng vào lúc đó, khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta vẫn có thể nhận ra sự chán ghét đặc biệt hiện trên gương mặt của ông ngoại.

Có một lần cậu tan học về nhà, nghe lén được ông ngoại bà ngoại nói chuyện, bà ngoại nói: "Ông có để ý không, mặt Tiểu Vũ càng ngày càng không giống chúng ta, có mấy lần chớp chớp mắt, tôi thấy nó giống cái thằng kia lắm."

"Còn cách nào đâu chứ, dù sao trên người thằng bé cũng đang chảy một nửa dòng máu của nó mà."

"Thì không có gì, nhưng mà tôi căm ghét vô cùng, ông không biết bên ngoài người ta nói khó nghe thế nào đâu, tính tình Tiểu Khanh bướng bỉnh, người khác càng coi thường nó, nó càng phải làm ra sự nghiệp cho người khác nhìn, nhưng con bé vốn dĩ không cần phải vất vả như vậy."

Nói xong câu cuối cùng, bà ngoại bắt đầu nức nở.

Tiếng nức nở của bà ngoại giống như một cây búa lớn nện vào Lý Vũ đang đứng ngoài cửa, khi đó cậu bé Lý Vũ cuối cùng cũng hiểu được hai từ "nhục nhã" mà cô giáo nói trong lớp.

Cậu cảm thấy có một nỗi nhục nhã to lớn tràn ngập trong lòng mình, muốn nhấn chìm cả cậu ta, ông ngoại bà ngoại và mẹ càng đối xử tốt với cậu ta, cậu ta càng cảm thấy thẹn. Trên người cậu ta giữ lại một nửa dòng máu của người đàn ông kia, chính là nguyên tội đã có từ lúc sinh ra.

Cho đến khi lớn lên, cậu cũng không thể chấp nhận bản thân thế này, cũng không có cách nào chấp nhận người đàn ông yếu đuối lui bước đó, thời khắc nào cậu cũng suy nghĩ rằng nếu lúc ấy người đàn ông kia dũng cảm một chút, có khi nào tình trạng của mẹ sẽ khá hơn không, hoặc là từ đầu đến cuối không có sự tồn tại của cậu ta thì sẽ tốt biết bao.

Giờ đây, bánh xe thời gian đã chạy tới khoảnh khắc bên trong xe này, nhìn vào đôi mắt sáng như sao trời của cô chị họ trên trời rơi xuống kia, đột nhiên cậu ta có cảm giác về một sứ mệnh khó có thể nào ngăn cản được, giống như vào thời khắc này cậu có thể quay trở về mười chín năm trước, có thể tự tay ngăn cản sự ra đời của mình!

"Trang Lộ!" - Cậu ta kêu to một tiếng, "Cậu có biết cái gì gọi là gia đình và hôn nhân không? Mọi gia đình bền vững, hôn nhân hòa hợp đều cần hai người đủ trưởng thành và nền tảng vật chất không yếu kém. Nếu cậu thương con mình thì cậu nên cung cấp cho nó một môi trường phát triển ổn định, chứ không phải chọn đem nó đến thế giới này trong khi bản thân cậu còn non nớt yếu đuối như thế."

Trang Lộ không biết tại sao đột nhiên Lý Vũ lại xúc động như vậy, nàng ngẩn người, liếc sang Đào Như cũng ngây ngốc bên cạnh, nhẹ nhàng đè Đào Như đang định nói sự thật ra, nàng tiếp tục nói: "Lý Vũ, tôi không có thai thật mà, nếu không thì cậu thả tôi xuống xem, tôi cho cậu mấy cái nhào lộn, không thì bây giờ tôi biểu diễn cho cậu xem bụng đấm tảng đá luôn nhá!"

"Thật à?"

"Còn thật hơn vàng thật."

Nhìn Lý Vũ vẫn còn bán tín bán nghi, lại nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, thực tế hôm nay các nàng tới bệnh viện này cũng là vì đàn chị của bác sĩ Tôn ở bệnh viện này, bác sĩ Tôn đã hẹn giờ giúp, nhưng nãy giờ cứ níu kéo, thật sự muộn mất rồi!

Đột nhiên, nàng nảy ra một ý tưởng, giơ tay, dựng thẳng bốn ngón tay lên, "Tôi thề, tôi đi khám phụ khoa là vì nguyệt san của tôi không điều, vì sao, là vì tôi giảm béo rồi, cậu không nhận ra tôi ốm đi rồi hả! Trời ạ! Cậu mau thả chúng tôi xuống đi, nếu còn không bóc số sẽ qua lượt đó!"

Lý Vũ ngẫm nghĩ, mở khóa.

Trang Lộ vội vàng dắt Đào Như xuống xe giống như đi "chạy nạn".

Rồi chợt thấy cửa sổ xe hạ xuống, "Nào xong nhắn WeChat cho tôi, tôi chờ cậu." Bỏ lại một câu nói như vậy, Lý Vũ quay mặt, khởi động xe rời đi.

Câu "Không cần" của Trang Lộ mắc kẹt trong cổ họng, hóa thành một tiếng thở dài, "Chúng ta đi thôi."

Đào Như ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ lớn màu đỏ "bệnh viện phụ sản số một thành phố Kinh Bình", chậm rãi gật đầu, nàng ấy vô thức sờ bụng, cắn chặt răng, "Đi thôi!"

Trang Lộ cũng là lần đầu tiên đến bệnh viện này, nàng và Đào Như suôn sẻ tìm được đàn chị của bác sĩ Tôn, cũng chính là người ở trạm y tế trường đã cứu Đào Như một lần. Bác sĩ Tôn như là một đứa trẻ to xác, trong trẻo và dịu dàng như tia nắng chiều đông.

Nhưng đàn chị mà anh quen biết lại hoàn toàn khác biệt, mặt đàn chị vô cảm bàn giao sự việc, áo blouse trắng làm nổi bật khuôn mặt cũng trắng của chị, quầng thâm mắt to bự cho thấy không được nghỉ ngơi đầy đủ, hai má hơi hõm tạo cảm giác như có khoảng cách, chị giới thiệu mình họ Chu, sau khi bàn giao xong công việc, lại nhập một số thông tin vào máy tính, sau đó lấy ra một tờ giấy in đầy chữ kiểu phỏng Tống thể rồi đưa cho Đào Như.

"Suy nghĩ kĩ rồi kí tên đi." Không có thêm một câu vô nghĩa.

Đào Như không hề do dự kí vào, ai ngờ đàn chị Chu lại vẫy vẫy tay với Trang Lộ, "Em cũng tới đây kí một cái đi."

"Hả? Em à?" - Trang Lộ vô cùng ngờ vực.

"Bác sĩ Chu ơi, cậu ấy chỉ là đi chung tới đây với em thôi, sao lại phải ký tên?" - Đào Như mơ hồ hiểu được ý nghĩa việc làm của bác sĩ Chu.

Đàn chị Chu cũng không giấu giếm, "Em có thể coi như tôi đang cố gắng giảm thiểu rủi ro đi, chuyện nhà trai bên đó tôi có nghe Tiểu Tôn kể rồi, thằng bé cực kỳ tức giận, nhờ tôi giúp em một tay, tôi cũng đã đồng ý, nhưng tôi không muốn gặp phải phiền toái."

Môi Đào Như khẽ run, cười gượng nói: "Bác sĩ Chu, em đã trên mười tám tuổi rồi, em có thể tự mình chịu trách nhiệm!"

Vẻ mặt của đàn chị Chu không có thay đổi gì nhiều, trông rất không hợp tình hợp lý, "Đúng, là như vậy."

Không khí có hơi căng thẳng, Đào Như vốn có tự trọng rất cao, một chút đã đỏ mặt lên, Trang Lộ nhạy bén cảm nhận được bầu không khí này, còn không phải chỉ là ký tên thôi sao, Trang Lộ bước lên, lấy đi cây bút trên tay, "Trước đây tôi từng đặc biệt luyện ký tên, mọi người nhìn xem xem nó có đẹp không nha."

Trong lúc nói chuyện, hai chữ Trang Lộ đã rồng bay phượng múa xuất hiện trên trang giấy.

Trang Lộ cười ha ha một tiếng, "Cũng được nhỉ. Kế tiếp thì sao bác sĩ Chu?"

Đàn chị Chu lấy lại tờ giấy, "Đi đóng phí sau đó lên lầu 3 chờ tôi. Còn có một vài thứ cần em nghe kĩ càng, làm phẫu thuật phá thai sẽ có những rủi ro nhất định, dễ có những biến chứng như băng huyết trong phẫu thuật và sau phẫu thuật, thủng tử cung, nhiễm trùng tử cung, tổn thương niêm mạc tử cung."

"Vâng ạ."

Trước khi Đào Như và Trang Lộ đi, đàn chị Chu đột nhiên nói một câu, "Từ góc độ ưu sinh ưu dục* mà nói, lựa chọn của em bây giờ là đúng. Nguy cơ ảnh hưởng đến thai nhi từ các loại thuốc kém chất lượng mà em uống là rất cao. Sau này, nếu không có kế hoạch sinh con thì thực hiện các biện pháp tránh thai cho tốt."

*ưu sinh: để mỗi gia đình đều có con khỏe mạnh; ưu dục: để mỗi đứa trẻ sinh ra đều được nhận sự giáo dục tốt.

Đào Như ngẩn người, gật gật đầu.

Khi đến quầy thu phí, Trang Lộ lấy thẻ ra, "Tiền cậu giữ lại dùng cho việc học đi, tôi cho cậu mượn trước."

"Không cần không cần, không thể dùng tiền của cậu được."

"Gì mà không cần! Không thì cậu kí giấy vay mượn cho tôi đi."

"Thôi được! Cảm ơn cậu nhé. Tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu."

"Đương nhiên phải trả rồi." Trang Lộ mỉm cười, cho nàng ta một nụ cười trấn an.

Nhiều người đối xử tốt với người khác giống như đang bố thí, nhưng Trang Lộ thì không phải vậy, nàng đối xử tốt với người khác giống như gió xuân, âm thầm làm cho vạn vật thêm tươi tốt.

Trang Lộ đi cùng Đào Như tới bệnh viện, khám bác sĩ, đóng tiền, chờ bác sĩ Chu đến, còn đoạn đường cuối cùng vẫn phải cần nàng ta tự mình bước qua.

Trang Lộ nhìn Đào Như đi vào, nàng chỉ có thể ngồi chờ trên ghế chờ, chán muốn chết, nàng nghĩ hiện tại người đẹp Ngô hẳn là đã đến điểm thi rồi, đang định nhắn WeChat cho cô hỏi một câu, WeChat Lý Vũ chợt nhảy lên, —— Khám bác sĩ chưa? Bác sĩ nói như thế nào?

Không ngờ bà cô cao-sang-xinh này còn chu đáo và tỉ mỉ đến vậy, Trang Lộ suy nghĩ, trả lời —— Vẫn chưa đến lượt, hay là cậu về trước đi.

—— Cậu mặc kệ tôi, tập trung khám bệnh cho tốt đi!!!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.