Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau có bài kiểm tra, Trang Lộ chờ Ngô Niệm Hi uống sữa đậu nành xong mới quay về ký túc xá ôn bài.

Ngô Niệm Hi ôm sách của mình ngồi trong phòng Trang Lộ, Đào Như cũng đang ở trong phòng, vốn dĩ chuẩn bị lên giường ngủ, đột nhiên thấy Ngô Niệm Hi thì cơ thể cứng đờ, định leo lên trên sau đó đột nhiên xuống dưới, xỏ dép đi vào nhà vệ sinh.

Mãi đến khi Ngô Niệm Hi nhích đến bên cạnh Trang Lộ, hai người bắt đầu ôn bài mới thấy Đào Như nhanh nhảu mặc áo khoác ra ngoài.

Ngô Niệm Hi vốn không để ý, thấy phản ứng của Đào Như mới sửng sốt một lát, chợt nhận ra đây có thể là di chứng chuyện của cô hôm trước ? Nhận ra điều này, Ngô Niệm Hi không khỏi cắn môi, đúng là cô quá đáng thật.

Quên đi, tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy, không thì mua cho cậu ấy một món quà xin lỗi vậy.

Bắt đầu từ cậu ấy để làm một người tốt.

Thời gian đọc sách trôi qua rất nhanh, trong ký túc xá nhỏ chỉ có tiếng sách lạt sạt. Trang Lộ xem tất tần tật những trọng điểm giảng viên nhắc xong thì đứng dậy lười nhác vươn vai, đầu óc thoát khỏi đống kiến thức, chợt lại nghĩ đến chuyện của Thái Tịnh, nàng vừa uống nước vừa nói :

"Giờ nghĩ lại, đánh bọn họ một trận như thế cảm giác cứ như làm bẩn tay của mình vậy, hơn nữa tất cả tổn thương bọn họ gây ra cũng đâu thể bù đắp được bằng nỗi đau thể xác, chủ yếu vẫn là mình không có năng lực, chỉ có thể làm được chuyện này".

Ngô Niệm Hi cũng không muốn Ôn Trác ở trong lòng Trang Lộ để lại quá nhiều vị trí, càng không muốn nghe Trang Lộ nói bản thân nàng năng lực không có, đầu óc không thông, cô suy nghĩ nói :

"Không phải như thế, cậu có nhớ thầy Triệu từng đề cập đến bạo lực trong nghệ thuật không ? Tại sao bạo lực lại trở thành một dạng nghệ thuật, mình cảm thấy không phải do bởi vì bản thân của bạo lực, mà là vì sự tán thưởng đối với sức mạnh."

"Con người từ rất lâu trước đây đã bị sức mạnh mê hoặc. Động vật thông qua sức mạnh để tranh giành thức ăn, lãnh thổ, bạn tình. Tâm lý anh hùng của con người đều làm nổi bật tầm quan trọng của sức mạnh. Chỉ là hiện giờ chúng ta nhắc đến hợp pháp và hợp lý, bạo lực phi pháp và bạo lực hợp pháp. Nhưng từ đầu đến cuối, sức mạnh nguyên thủy và thô sơ này không phải là điều đáng xấu hổ. Người xưa thường nói "đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ", cậu có sức mạnh như vậy, điều cần làm là sử dụng nó một cách không hổ thẹn với lương tâm, chứ không phải từ bỏ nó để theo đuổi những thứ nhỏ nhặt khác. Đấy là lãng phí ".

Trang Lộ vỗ đùi : "Niệm Niệm, cậu nói hay lắm ! Nói rất đúng ! Những chuyện mình có thể làm được cho Thái Tịnh, đương nhiên mình phải làm rồi !"

Ngô Niệm Hi gật gật đầu : "Đàn anh Ôn rất đàn ông, làm người khâm phục. Thế nhưng mà, anh ta giống như từ đầu tới cuối đều không có nói đến chuyện Vu Cốc chụp lén lan truyền trong nhóm nhỏ, vậy......"

Ngô Niệm Hi ngẩng đầu nhìn về phía Trang Lộ, đôi mắt đọng sương vô cùng khó hiểu : "Hình như mình hiểu sai gì đó phải không ? Đàn anh Vu vốn chẳng làm gì sai trái cả ? Vậy chúng ta còn cần đánh anh ta nữa không Trang Trang ?"

Ngô Niệm Hi chỉ là giả vờ thôi, thật ra chủ kiến trong lòng cô kiên định hơn ai hết, nhưng cô không dám nói thẳng rằng mình có thành kiến đối với Ôn Trác. Điều này bắt nguồn từ một sự đề phòng mà chính cô cũng không thể hiểu được, nên cô chỉ nói một cách vòng vo như vậy, nghe không khác gì mấy lời thảo mai giả tạo.

Nhưng Trang Lộ không hiểu, quả nhiên nàng cau mày lại :

"Đương nhiên rồi ! Phải đánh ! Thái Tịnh là bạn gái anh ta thì có thể chụp lén sao ? Dưới danh nghĩa bạn gái, trước hết Thái Tịnh là một công dân, cậu ấy nên có những quyền công dân cơ bản nhất ! Một người chụp lén ảnh người khác rồi phát tán gây ảnh hưởng xấu, sao mà anh ta không sai cho được ?"

"Anh ấy cũng không muốn như vậy đâu mà, có lẽ anh ấy chỉ chụp cho vui thôi ".

"Khá lắm ! Thế anh ta có khác gì Chương Khôn Vinh đâu, đều lấy danh dự của con gái làm đề tài nói chuyện cho mình !"

Ngô Niệm Hi từ từ thở dài, rót một muỗng "dầu sôi" cuối cùng : "Không phải mọi người đều nói rằng con trai đến chết vẫn là trẻ con sao, có thể do bọn họ còn trẻ thôi, vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này ".

"Có cái rắm !" - Trang Lộ không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, lại một lần nữa xé toạt lớp vỏ sinh viên khoa văn tao nhã nhã nhặn : "Sau giờ học chiều nay mình sẽ đi đánh anh ta !"

Khuôn mặt nhỏ của Ngô Niệm Hi nghiêm túc gật gật đầu : "Đúng ! Đàn anh Ôn bao che, nhưng chúng ta không thể cứ như vậy bỏ qua !"

Nói đến đây mới là mục đích cuối cùng của cô.

Trang Lộ bị cô dẫn dắt như vậy, không khỏi cũng cảm giác được bài đăng của Ôn Trác có vấn đề. Nàng lấy điện thoại ra theo dõi diễn biến tình hình, thấy mọi người đang mắng Chương Khôn Vinh và người anh em to con của hắn. Thỉnh thoảng có người còn nói "Cũng may Thái Tịnh bỏ thằng cha cặn bã này đến với YH". "YH" chính là tên viết tắt Vu Cốc.

Trang Lộ siết chặt nắm tay.

Chẳng vì điều gì, tay thấy ngứa ngáy.

Chờ đến khi chiều đó Trang Lộ và Ngô Niệm Hi tan học, hai người tay bắt tay đi lấy túi đen dùng cho đợt vận động lần thứ ba, thì thấy Ôn Trác dựa vào vách tường trước cửa phòng học. Hắn vẫn rất điển trai, tùy hứng dựa vào như thế cũng giống như một bức tranh.

Trang Lộ có thể thấy bạn học nữ đã đi ngang qua một khoảng xa vẫn nhịn không được ngoái đầu lại nhìn thêm vài lần.

"Trang Lộ" - Ôn Trác thấy nàng đi tới : "Có thời gian không ? Nói chuyện chút đi ?"

Trang Lộ không rõ Ôn Trác muốn làm cái gì, nàng gật gật đầu.

"Cho tôi mượn chỗ nói riêng tí nhé" - Thái độ Ôn Trác điềm đạm, cười cười xin lỗi Ngô Niệm Hi.

"Đi thôi" - Trước khi rời đi, Trang Lộ chớp mắt với Ngô Niệm Hi, biểu đạt ý tứ tránh đi.

Nhưng Ngô Niệm Hi không rảnh lo đến chuyện có nên làm theo hay không, trên đầu cô đột nhiên giống như gắn lên một cái ăng-ten, thần kinh căng thẳng vô cùng. Rất muốn biết Ôn Trác tìm Trang Lộ làm cái gì, nhưng lại không thể thẳng thừng theo sau như vậy, chỉ có thể nhìn bóng dáng hai người một trước một sau, cảm thấy như có hàng trăm móng vuốt đang cào lên trái tim mình !

Ôn Trác cũng không đi xa, chỉ là dời bước đến tấm cửa sổ sát đất cùng tầng. Khi xoay người nhìn về phía Trang Lộ, hắn chau mày : "Trang Lộ, cho tôi số điện thoại của chị họ Thái Tịnh nhé ? Có tiện không ?"

Trang Lộ đã miễn nhiễm với cái đẹp của Ôn Trác, kiên quyết từ chối : "Không tiện, anh nói trước có chuyện gì đi ".

"Được, tôi nói với em, tôi tìm chị ấy là bởi vì mới đây cảnh sát vừa bắt Vu Cốc đi, tôi hỏi thăm một chút, có thể sẽ bị tạm giam. Vu Cốc đang chuẩn bị cử đi học nghiên cứu sinh, năm tới đã có thể quyết định, đang là thời khắc mấu chốt, không thể lưu lại vết nhơ ".

"Anh cho rằng là chị Thái Nhã làm ?"

"Không phải cho rằng, chắc chắn là chị ta ".

Ôn Trác thở dài : "Trong chuyện của Thái Tịnh đúng là Vu Cốc làm không đúng, nhưng sau này ảnh chụp bị phát tán cũng có phải ý của nó đâu. Nó đã hối hận lắm rồi, từ khi Thái Tịnh mất, nó gầy đi hẳn bốn năm cân ".

Ôn Trác nói lấy lý, thuyết phục lấy tình, làm cho Ngô Niệm Hi theo đuôi trốn ở góc phòng nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thêm cái khăn tay, sợ có thể cô đã xé rách nó rồi.

Vô liêm sỉ ! Nói nghe thấy trăm ngàn kẽ hở, còn sử dụng mỹ nam kế ! Ngô Niệm Hi bất mãn nhíu mày.

Trang Lộ ngẫm nghĩ, ngẩng đầu hỏi thẳng không chút lưu tình : "Đáng thương vậy sao, cũng chẳng thấy anh ta đến quét mộ Thái Tịnh được một lần ! Anh không cần phải nói như thế làm gì, cảnh sát nếu bắt Vu Cốc, vậy chứng minh anh ta vi phạm quy định, làm trái pháp luật, anh không cần làm khó làm dễ chị Thái Nhã, đây là anh ta bị trừng phạt đúng tội !"

Trang Lộ suy nghĩ, nói thêm : "Nếu anh muốn tôi nói, tôi chỉ biết nói tuyệt lắm !"

Nói xong câu này, nàng nhấc chân đi một mạch.

Lại nghe Ôn Trác gọi một tiếng : "Trang Lộ, có phải em có hiểu lầm gì với tôi không ?"

"Hiểu lầm cái gì, chúng ta vốn đâu có thân" - Trang Lộ không thèm ngoái đầu lại.

Ngô Niệm Hi vội vàng lui ra sau vài bước, để tránh khỏi bị phát hiện chuyện mình nghe lén, lúm đồng tiền bên khoé miệng vẫn rất ngọt ngào, cả người nhìn qua tươi tắn như cảnh xuân.

Trang Lộ và Ngô Niệm Hi vừa đi ra khỏi toà Dật Phu, Trang Lộ liền gọi cho Thái Nhã.

"Đúng vậy. Là chị. Không chỉ có Vu Cốc, chuyện bọn chúng gây ra cho Thái Tịnh, vốn đã trái với điều lệ giữ gìn an ninh trật tự, chỉ là bị tạm giam mấy bữa, quá hời cho bọn chúng rồi ".

Trang Lộ đáp : "Đúng là nên như vậy !"

Lại cùng Thái Nhã hàn huyên vài câu, trước khi cúp điện thoại Thái Nhã thật tình nói cảm ơn nàng : "Cảm ơn các em, giúp chị cảm ơn Niệm Hi, cảm ơn các em đã giúp đỡ ".

Ngô Niệm Hi ở ngay bên cạnh, Trang Lộ mở loa ngoài lên, nghe Thái Nhã nói lời cảm ơn, Ngô Niệm Hi lần đầu cảm thấy có chút sợ hãi. Cúp điện thoại xong, cô đỏ mặt nói với Trang Lộ: "Thật ra mình có làm cái gì đâu ".

Trang Lộ lắc đầu : "Sao có thể ! Cậu đã làm rất nhiều mà ! Cậu giỏi lắm Niệm Niệm !"

Môi Ngô Niệm Hi run nhè nhẹ, khẽ hé, biểu lộ cảm xúc phức tạp : "Chúng ta phải làm một đôi bạn tốt cả đời ! Chúng ta phải làm......"

Những điều tốt đẹp ! Ngô Niệm Hi ở trong lòng thầm bổ sung nửa câu sau.

Trang Lộ gật đầu, ngay sau đó lại nhớ đến chuyện đánh người:

"Chuyện của Thái Tịnh cũng nhắc cho mình không thể tùy ý sử dụng bạo lực, mình quyết định không ăn tối ! Tự giáo huấn cho bản thân một bài học !"

"Mình cũng phải tham gia, mình và cậu cùng song hành đi !"

Bữa tối cùng ngày, hai kẻ dở hơi thật sự không ăn cơm, trước đây Ngô Niệm Hi đã đói thành quen, không có gì khó chịu, ngược lại vô cùng vui vẻ đọc bộ truyện tiếp theo. Mãi đến khi buồn ngủ mới không tình nguyện rời khỏi phòng của Trang Lộ.

Nhưng Trang Lộ không hề dễ dàng như vậy, thậm chí nằm mơ thấy đều là gà rán, bánh tổ, thịt kho tàu......

Sống trên đời, hà tất phải làm khó chính mình......

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.