Thái Tịnh không phải người gốc Kinh Bình, nơi cô sinh ra và lớn lên là một thị trấn nhỏ gần Kinh Bình.
Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi mua vé xe đường dài, ngồi hai tiếng rưỡi cuối cùng cũng đến nơi. Không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới có thể đuổi kịp.
Ngôi mộ của Thái Tịnh nằm trên một ngọn núi phía đông nam của thị trấn, người ôm di ảnh trắng đen của cô chính là Thái Nhã vẻ mặt thẫn thờ, bên cạnh có một người họ hàng khác cầm ô, che đi cơn nắng yếu ớt bên ngoài chiếc ô đen, đoàn người theo sau đi lên trên núi.
Trang Lộ và Ngô Niệm Hi viết tên mình lên bàn kí, bà dì ngồi sau chiếc bàn gỗ đưa cho họ một bông hoa lụa trắng có cài kim băng phía sau.
Ghim bông hoa lụa trắng vào vạt áo trên tay, Trang Lộ đột nhiên cảm thấy vô cùng thương cảm. Giờ khắc này, nàng mới cảm nhận chân thật được một người từng sống sờ sờ trước mắt ra đi như vậy.
Nhưng không để nàng suy nghĩ nhiều, nàng và Ngô Niệm Hi đuổi theo đoàn đưa tang phía trước.
Mùa đông vừa mới có tuyết rơi, đường núi ẩm ướt, Ngô Niệm Hi cảm giác dưới chân khá trơn trượt, thân người mất thăng bằng, may là Trang Lộ nhanh chóng đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống.
"Cậu dựa vào mình đi" - Trang Lộ dặn dò một câu.
Ngô Niệm Hi hai tay ôm nửa người Trang Lộ, Trang Lộ dẫn cô từng bước một lên núi.
Đám tang bình thường không có gì khác biệt, kèn xô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-noi-co-ay-yeu-tham-toi/3558834/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.