Chương trước
Chương sau
“Cá nhỏ, mau về đi em!”
Trì Yến Hành gọi với qua lan can tàu.
Mặt biển vẫn lặng im. Không hề có bóng dáng Ngu Tố, cảm giác như linh hồn cũng mất đi, không còn chút cảm giác an toàn nào.
Trì Yến Hành nhìn chằm chằm vào mặt biển, cắn răng tự trấn an chính mình nhân ngư bé nhỏ không hề như những con cá khác. Em ấy yêu con người, không thể cứ như vậy lặn đi mất.
“Ngu Tố của tôi, tôi vui lắm. Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất, em cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cùng về nhà em nhé? Trở về giúp em đắp mặt nạ cho đuôi…”
Thính giác của người cá cực mẫn cảm khi ở dưới đáy nước. Ngu Tố nhìn lên trên, nghe những lời của Trì Yến Hành thì cắn răng hạ quyết tâm.
Người yêu vẫn đang đợi mình, không nhanh tay thì chắc Trì Yến Hành sẽ nhảy xuống nước theo thật.
Ngu Tố co đuôi lên, cào đường trên vách đá, để lại một lõm cực sâu.
“Chỉ giấu tạm đi thôi, vẫn sắc nhọn như cũ…” Ngu Tố thì thầm, phất tay đuổi mấy con cá đang quấn quýt bên vây cá lụa đi, “Chắc không đau đâu nhỉ… Kệ đi, dù sao vẫn mọc lại được!”
Vây cá màu trắng mềm mại phấp phới, ở trong làn nước giống như tơ lụa trân quý nhất. Mỹ nhân ngư bé nhỏ nhìn một cái, tìm góc rồi dùng móng tay rạch một đường…
“..!”
Mặt Ngu Tố trắng bệch, cậu vốn đang được cưng chiều không lo ăn lo mặc, đau đến mức mất đi nửa cái mạng.
Cậu cắn răng cong móng vuốt, một tiếng rách cực nhỏ vang lên. Vây cá đứt lìa, hóa thành một mảnh lụa trắng.
Đuôi cá vốn bị giam cầm nay được giải phóng.
Hai mươi năm trên cuộc đời, Ngu Tố chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế này.
Nửa cái đuôi tê cứng, vừa cử động lại đau nhói lên.
Ngu Tố nhìn dáng hình nôn nóng trên boong tàu, cất lụa trắng và vài viên trân châu vào hộp quà. Trân châu giống như vật đè mảnh vây cá lại, cuối cùng cậu đóng nắp hộp lại.
Cậu hít một hơi quẫy đuôi tiến về phía trước, đột nhiên mất thăng bằng va phải đá.
Trì Yến Hành sốt ruột lắm rồi. Ngu Tố không quay lại nhặt vảy, ôm hộp quà bơi lên.
Ào ào một tiếng.
Trì Yến Hành đã leo khỏi lan can rồi, Ngu Tố gào lên: “Anh quay lại ngay cho em, nhỡ rơi xuống nước thì sao bây giờ? Em vớt anh lên không nổi đâu.”
Trì Yến Hành thở dài nhẹ nhõm, nở nụ cười đầy chua xót: “Tôi nghĩ em không cần tôi nữa rồi…”
“Sao lại không cần, quà sinh nhật cho anh đây này…” Ngu Tố quơ quơ hộp quà, “Nhận lấy!”
Trì Yến Hành không để ý, chỉ nhìn khuôn mặt của Ngu Tố.
“Cá nhỏ của tôi, em mệt lắm đúng không?”
Ngu Tố sắc mặt cứng đờ, nở nụ cười hơi mất tự nhiên: “Đúng vậy… Anh nhanh chóng giăng lưới vớt em lên đi, em không đủ sức trèo lên nữa rồi…”
Trì Yến Hành lập tức đi tới chỗ có bè cứu hộ, Ngu Tố cũng bơi theo hướng mạn thuyền.
Ánh mắt va phải nhau.
“Tặng anh này, nhận lấy đi đã.” Ngu Tố duỗi tay đẩy hộp quà lên trước.
Trì Yến Hành nhận lấy, xoa xoa bọt nước rồi để qua một bên, duỗi tay xuống: “Tới đây, tôi ôm em lên.”
Ngu Tố dừng lại rồi cũng thuận theo vươn tay: “Trì Yến Hành, anh tốt quá…”
Đây là câu nói Trì Yến Hành nghe nhiều lắm rồi.
Anh là người tốt.
Người tốt cả đời bình an.
Trì Yến Hành của em tốt nhất.
Dù bao nhiêu lần thì vẫn là lời nói chân thành nhất, thế nhưng không lần nào xúc động hơn lần này.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày Trì Yến Hành đều đong đầy tình yêu ngọt ngào: “Em cũng tốt lắm, cả hai chúng ta đều tốt…”
Alpha gen trội đứng trên đỉnh chóp đã bao giờ thẹn thùng thế này. Ngu Tố cười híp cả mắt, phảng phất như trước mặt chính là cậu thiếu nhiên cho cá ăn năm ấy.
Trì Yến Hành ôm Omega bé bỏng vào khoang thuyền.
“Chúng ta về nhé? Trở về sẽ đắp mặt nạ cho em, để em nghỉ ngơi thật tốt.”
Ngu Tố ngập ngừng nửa ngày rồi nhỏ giọng: “Không đắp đâu… Anh tìm cho em cái khăn tắm đi, em muốn quay về làm con người, làm cá nghiện nhưng đủ rồi.”
Ngu Tố nói gì thì Trì Yến Hành cũng gật đầu.
“Để tôi tìm cho em.”
“Ừm… Anh nhớ mang hộp quà về đấy, là quà sinh nhật em mất công lắm mới chuẩn bị được…”
Trì Yến Hành dừng bước rồi quay đầu lại: “Ừm, tôi biết rồi.”
Du thuyền quay về theo đường cũ.
Ngu Tố dùng khăn lau đuôi, cực kì cẩn thận.
“Hôm nay mệt lắm không?”
Ngu Tố ừm một tiếng, vẻ mặt giống như đang chết héo tới nơi.
“Mai họ muốn ra biển chơi, cá nhỏ ở nhà nghỉ ngơi nhé?”
Ngu Tố ngẩng lên: “Ra biển?”
Trì Yến Hành gật đầu.
“Ồ… Cũng được, không có gì nguy hiểm, anh đừng để họ nhảy xuống nước là được.”
Đuôi dưới khăn lông giật hai cái, biến trở về đôi chân trắng nõn. Ngu Tố phát hiện Trì Yến Hành vẫn đang nhìn, không khỏi cao giọng lên: “Em muốn mặc quần áo, không muốn cởi truồng! Anh lái về nhà đi, nhanh lên!”
Trì Yến Hành giờ mới tỉnh lại, nhìn về hướng khác.
Hộp có cả nước biển, có mấy viên trân châu đè lên một mảnh lụa trắng, không biết là thứ gì.
Chỉ mơ hồ cảm thấy cực kì quen thuộc, không biết đã gặp qua ở đâu.
Đường về rất nhanh, thuyền neo lại thì trời đã tối mịt.
Cũng may đây là bờ cát, không có chướng ngại vật, vừa đi vừa mò cũng về được đến nhà.
Trì Yến Hành vươn tay về phía Ngu Tố: “Chúng ta về thôi em.”
Ngu Tố ừm một tiếng, đứng dậy muốn đi thì suýt ngã nhào ra đất.
Trì Yến Hành đỡ cậu lên, giọng cực kì vững vàng: “Em làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá.”
Ngu Tố giọng buồn buồn: “… Dùng phép thuật nhiều quá nên đi không nổi. Anh Yến Hành ôm em về nhé?”
Trì Yến Hành mím môi, không nói hai lời cúi xuống bế Ngu Tố lên.
“Chuyện vừa rồi tuy chấn động nhưng không tốt cho cơ thể, về sau đừng làm nữa, cơ thể khỏe mạnh vẫn quan trọng hơn.”
Ngu Tố làu bàu: “Biết rồi… Lấy đâu ra lần tiếp theo…”
Câu sau Trì Yến Hành nghe không rõ, cúi xuống nhìn thì cá nhỏ đã ngủ mất rồi.
Thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Sắc mặt không hồng như xưa, lông mi cũng run run giống như ngủ không ngon giấc.
Trì Yến Hành sải bước nhanh hơn, trong lòng nghĩ nghĩ cho ăn khuya nhiều như vậy mà vẫn nhẹ quá, bế lên vẫn thế.
Xương sau lưng còn hơi gồ lên.
Quản gia không đi theo, Trì Yến Hành tự tay mở cửa lên nhà, sau đó đặt Ngu Tố lên giường lớn.
Hộp nhỏ anh để trong túi áo, lấy ra thì túi áo cũng ướt sũng.
Trì Yến Hành không quan tâm, nương theo ánh đèn quan sát tỉ mỉ trân châu trong hộp. Trân châu này không phải do Ngu Tố nhặt từ đáy biển về, khả năng chính là trân châu của Ngu Tố.
Trân châu nhỏ của Ngu Tố.
Chẳng khác nào Ngu Tố trộm khóc dưới đáy biển vì lý do mình không hề hay biết.
Trì Yến Hành sờ lên mảnh lụa trắng, đặt hộp qua một bên rồi vuốt tóc mái Ngu Tố, để lộ ra cái trán trơn bóng.
“Cá nhỏ của tôi, em đã làm gì dưới đáy biển?”
Ngu Tố đang say ngủ sẽ không đáp lại, thậm chí còn nhíu mày vì bị quấy rầy.
Trì Yến Hành nhịn không nổi cúi xuống, đặt lên một nụ hôn giữa hai chân mày.
“…Ngủ ngon, mong rằng trong giấc mơ của em cũng xuất hiện bầu trời đầy sao rực rỡ.”
Sáng hôm sau, Trì Yến Hành đi dạo xong một vòng về đến nhà Ngu Tố vẫn chưa tỉnh lại.
Anh mang thức ăn do khách sạn đưa tới lên tầng, muốn đánh thức cậu dậy.
Cá nhỏ tham ăn, ngày nào cũng phải dùng thủ đoạn này mới chịu tỉnh.
Alpha mở cửa phòng ngủ, nhẹ giọng nói với cái người cuộn trong ổ chăn: “Rời giường ăn cơm nào cá nhỏ, 10h hơn rồi. Đây là cháo nấu với nấm tùng nhung, tươi ngon lắm…”
Ngu Tố không hề phản ứng.
Trì Yến Hành bước lên, vỗ nhẹ lên ổ chăn của Ngu Tố.
“Cá nhỏ? Dậy ăn đi em.”
Ngu Tố lầm bầm như đang ngủ mê.
Trì Yến Hành nhíu mày, hình như mặt Ngu Tố hơi hồng hồng.
Anh duỗi tay ra sờ trán thử, chưa kịp làm gì thì nghe cậu nói nhỏ.
“…Yến Hành… Anh ơi… Hôm nay là cuối tuần thứ ba rồi…”
Đáy lòng Trì Yến Hành chấn động.
Ngu Tố thở ra một hơi, giống như trong mộng cũng thở dài ngao ngán.
“Cá nhỏ trộm học bò như rùa biển… Lên bờ, đuôi cá bị bẩn… Tìm không thấy anh Yến Hành đâu…”
“…Nóng quá, không có một ai hết…”
Trì Yến Hành khó hình dung nổi cảm xúc lúc này, chỉ cảm thấy trong khí quản bị nghẹn lại, không thể thở nổi như có bông gòn chèn vào.
Anh siết chặt nắm tay, hận không thể chui vào giấc mơ của Ngu Tố.
Anh Yến Hành của em không phải không muốn quay lại. Gã rất muốn về với em, nghĩ không ra nuôi cá ở cạnh phòng ngủ, nhìn chằm chằm những 13 năm…
Gã chỉ nhớ đến cá biển, nhưng quên mất mỹ nhân ngư.
Quên đi việc cầm trân châu của em.
Ngu Tố nửa tỉnh nửa mê, như người bị bóng đè.
Trì Yến Hành thấy Ngu Tố đổ mồ hôi lạnh.
“Cá nhỏ của tôi, em đừng mơ nữa được không? Tôi mang cháo ngon cho em này.”
Ngu Tố trở mình, mí mắt khẽ nâng lên rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Trì Yến Hành im lặng, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Ngu Tố, không biết khóe mắt Ngu Tố đã đỏ ửng lên từ khi nào.
“Tìm không thấy anh… Tìm không thấy… Trân châu cộng sinh không có… Bị bọn họ cười vào mặt… Cười em ngu ngốc, một viên trân châu cũng không giữ được…”
Trì Yến Hành cắn môi, tóc cũng rũ xuống.
“Hức hức… Cá nhỏ bị lừa… Con người… Con người càng đẹp thì càng nguy hiểm… Em không cần nhớ đến anh nữa… Em muốn quên… Quên rồi…”
Ngu Tố ngủ mê nhưng khóe mắt cũng hồng hơn, tới khi nước mắt lăn dài rồi hóa thành trân châu rơi xuống gối.
Đáy mắt Trì Yến Hành cũng trở nên âm u. Cá nhỏ của anh đang hát, vừa khóc vừa hát, hát rồi sẽ quên đi kẻ tên Trì Yến Hành, khóc xong sẽ không nhớ vì sao mình khóc.
Sau đó em ấy sẽ tìm lại được nụ cười ngây thơ ngày nào.
Sống một cuộc sống vui vẻ của một con cá vô ưu vô lo.
Di động vang lên, là tin nhắn của trợ lý báo cáo đoàn người đã lên du thuyền chơi, có lái tàu đi cùng.
Trì Yến Hành nhìn thoáng qua, tắt màn hình.
Anh nắm chặt trân châu nhỏ trong tay, kéo chăn lên cho Ngu Tố rồi ôm cả người cả chăn vào lòng.
“Đừng sợ… Đừng sợ, tôi chỉ muốn thu thập tất cả đau khổ của em lại, để cá nhỏ của tôi có thể vĩnh viễn làm một cục cưng hạnh phúc…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.