Không khí của biển về đêm bao giờ cũng trong lành hơn thành thị xô bồ. Xung quanh cực kì náo nhiệt, ai cũng cầm theo nước trái cây hoặc rượu. Lửa trại đốt rất gần biển để đề phòng phát sinh sự cố bất ngờ. Dù trước kia từng có xích mích nhưng đều là đồng nghiệp với nhau, buông xuống cùng nhau ăn một bữa, không gian tràn ngập tiếng cười. Trì Yến Hành ở một vị trí khác, vì người yêu bé bỏng chuẩn bị bếp nướng. Ngu Tố mặc quần đùi ngồi trên bờ cát, nhìn đám người tinh anh cứ nhìn chằm chằm mình: “Y như được giải trừ phong ấn vậy, nhìn không ra đám người nghiêm túc thường ngày.” “Đây chính là ý nghĩa của buổi team building. Bọn họ là con người chứ không phải máy móc, chịu đựng áp lực lâu quá không tốt.” Trì Yến Hành nói rồi đưa cho Ngu Tố một con mực nướng tẩm sốt được xiên vào que, “Ăn đi em, mới nướng xong đấy.” Ngu Tố nhận lấy cắn một miếng: “Ngon quá!” “Lần đầu tôi làm đồ nướng, cũng không tệ lắm nhỉ?” Ngu Tố mở to hai mắt: “Là anh nướng? Em còn tưởng khách sạn làm sẵn cơ!” Trì Yến Hành nở nụ cười: “Hôm nay vui vẻ như vậy nên tự mình làm cho em, em thích là được rồi…” “Thích chứ, ướp chung với ớt và rau thì là, ăn siêu ngon.” Trì Yến Hành được khen cũng muốn cắn thử một miếng. Ngon thật. “Khi còn nhỏ gặp em, em bắt cho tôi nhiều cá lắm, xách cả xô về nhà đưa cho chú Hà chế biến rồi lại mang ra biển cho em ăn. Em là mỹ nhân ngư, hải sản là mấy thứ ăn từ nhỏ rồi.” Ngu Tố ngạc nhiên: “Em từng làm mấy chuyện đó rồi?” “Ừm, thích nhất là ăn cá khô chiên.” Ngu Tố lấy một xiên thịt, không biết xấu hổ “ranh mãnh” khoe khoang: “Mình thông minh quá đi!” Trì Yến Hành cũng bật cười theo, nướng thêm một mẻ mới đặt lên khay: “Em cho tôi nhiều cá quá, cha mẹ còn tưởng tôi ở bờ biển nửa tháng luyện ra được bản lĩnh của cao thủ bắt cá.” Ngu Tố bụm miệng cười khúc khích: “Anh bắt cá giỏi thật mà, bắt được em về nhà luôn còn gì?” Trì Yến Hành lấy giấy lau vệt mỡ trên miệng Ngu Tố, đáy mắt là sự dịu dàng, chỉ cười mà không nói gì thêm. Hai người cứ ngọt ngào trong thế giới riêng, quần chúng xung quanh mắt sắp rớt cả ra ngoài rồi. Thì ra… Ông chủ dính vào yêu đương sẽ trở thành con người khác… Còn cậu Ngu nữa, sao cậu ấy có thể trụ nổi nhỉ… Anh Alpha chụp ảnh hoạt động team building lần này khóc không ra nước mắt, tự nhủ bản thân cũng đến tuổi tìm bạn đời rồi… Mọi người lần đầu tới bãi biển tư nhân này chơi đùa, không có du khách quấy rầy, xung quanh đều là những khuôn mặt thân quen. Một đống người xi xao ngồi thành vòng tròn, không biết nói gì nhưng đã có người đứng dậy đi về phía Trì Yến Hành. “T-t-t-t-t-tổng giám đốc Trì, tôi chơi game bị phạt, bọn họ muốn tôi thực hiện hình phạt…” Anh chàng nọ ngượng ngùng gãi gãi sau ót. Ngu Tố tròn xoe mắt tò mò: “Trừng phạt gì cơ?” Nhìn người yêu của ông chủ gần như vậy, lưỡi anh ta cũng xoắn lại luôn rồi. “Ừm… Hai người có thể thân mật một chút không ạ…” Chụp cái gì mà chụp… Các người xin ảnh về trấn cửa trừ tà à… Ngu Tố xấu hổ ho khan hai cái. Cá nhỏ lúng túng lại online, dụi mặt núp sau lưng Trì Yến Hành. Ông chủ Trì giương mắt lên nhìn: “Mọi người chơi vui không?” Ông chủ lớn nói chuyện với mình, anh trai kia vội vàng đáp: “Vui lắm ạ! Phúc lợi của chúng ta tốt như vậy, sếp Trì siêu cấp đẹp trai, duy nhất ở Hải Thành!” Ngu Tố quen với cái câu vuốt mông ngựa kia cứ quen quen… Siêu cấp đẹp trai… “Ồ! Anh là nhân viên phát triển mảng AI đúng không?” Ngu Tố ló đầu ra hỏi. Anh trai gật như gà mổ thóc: “Sao ngài biết ạ?” Không dám giấu diếm, cái câu kia ngày nào cũng nhai đi nhai lại trên đầu giường của tôi mỗi ngày… “Tôi chỉ đoán bừa thôi haha…” Trì Yến Hành kéo cá nhỏ đang xấu hổ ra phía trước, ôm Ngu Tố rồi ấn đầu cậu tựa lên vai mình, nói một câu với quần chúng hóng hớt. “Chụp đi, hay còn cần tôi đợi cậu chuẩn bị đèn flash?” “Vâng vâng vâng!” Xung quanh ồ lên. Trì Yến Hành thân thiết như vậy tạo ra hiệu ứng không tồi, vài vị quản lý cấp cao tiến tới kéo anh ra giao lưu với mọi người. Ngu Tố nhân cơ hội này trốn ra mấy quầy nướng dạo một vòng. “Ui, cái này thơm quá…” “Ngu tiên sinh muốn thử một miếng không ạ? Cà tím nóng hổi vừa thổi vừa ăn… Ngài ăn từ từ thôi!” Trước bếp nướng ló ra một cái đầu, Ngu Tố ngẩng lên nhìn một bà chị Alpha nữ có khuôn mặt lạnh lùng. “Chị ơi cho em một miếng được không? Thơm quá…” Alpha nữ sắc mặt cứng đờ, máy móc đẩy đĩa đồ nướng lại, thành công thu về một đôi mắt tròn xoe lấp lánh háu ăn. Chờ Ngu Tố đi xa xa, cô mới nhỏ giọng: “Mẹ tôi ơi…” Omega bé bỏng này ngọt nước quá… 100% xứng đôi, không biết sếp Trì trải qua mỗi ngày ra sao. Chắc chắn là không hề dễ dàng. Nếu đây là Omega của cô, buổi tối nằm mơ cũng cười đến khi tỉnh dậy, tên con là gì cũng đặt xong rồi. Chị gái Alpha lạnh lùng tự rót rượu cho mình, nhìn Ngu Tố lượn một vòng rồi quay về chỗ sếp lớn. Chậc chậc, trách không được sếp không lo cục cưng bé nhỏ nhà mình đi lạc, trên người tự có GPS định vị rồi. Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố xoa xoa bụng, xin lỗi người xung quanh không thể tiếp tục tiếp họ. “Ăn no chưa? Ban nãy vừa thấy em đi dạo qua quầy nướng.” Ngu Tố vỗ bụng. Được rồi, cá đã được đút no. Trì Yến Hành vẫy tay gọi trợ lý: “Để ý thời gian gọi xe đưa mọi người về khách sạn nhé.” Trợ lý biết sếp muốn về rồi, nhanh chóng vâng dạ đồng ý. Lát nữa tìm lại ảnh sếp và vợ sếp chụp chung, mission accomplished! Trì Yến Hành dẫn Ngu Tố đi dọc bờ biển tiêu thực. “Lần sau đừng ăn tối nhiều vậy, không tốt cho bao tử.” Ngu Tố à một tiếng, không dám nói cho Trì Yến Hành mình trước kia toàn đi săn đêm. “Đêm nay anh còn bận gì không?” Trì Yến Hành lắc đầu: “Không có, hôm nay ở cạnh em thôi.” Ngu Tố nhìn một hồi rồi nói: “Vậy anh lấy du thuyền ra đi, chú Hà từng nói qua rồi. Chúng ta ra biển chơi, em dẫn anh đi ngắm sao.” Alpha có chút mong chờ: “Tới lãnh địa của em ư?” Ngu Tố: “Ừm, nhưng khoảng cách khá xa, mất tầm 30′ mới tới nơi.” Nửa tiếng? Nửa ngày thì Trì Yến Hành cũng đi bằng được! Anh nắm lấy Ngu Tố: “Chúng ta nhanh chân một chút, phía trước là bến cảng rồi. Ở đó đều là tàu của nhà chúng ta, em thích màu nào thì chọn màu ấy.” Ngu Tố gật đầu, lặng lẽ vuốt ve hộp nhỏ trong tay. Trì Yến Hành nói không sai, sau bãi đá ngầm là bến tàu. Từ xanh đến trắng bạc, gì cũng có. “Em thích cái nào?” Ngu Tố chỉ vào cái màu trắng: “Lấy cái này đi.” “Chúng ta đi lên nhé?” “Vâng.” Đêm nay sóng yên biển lặng, gió còn không có. Trì Yến Hành đi theo hướng Ngu Tố chỉ cho anh. “Nơi đó là nơi gần nhất, cũng chính là nơi giao nhau của Nam và Bắc. Nước ấm và nước lạnh giao hòa nên rất nhiều cá, hơn nữa còn là vị trí tốt nhất để ngắm sao. Em không ngủ nổi sẽ ra đây nhìn bầu trời đêm, mơ mộng một ngày mình có thể dẫn người yêu tới đây cùng ngắm sao.” “Vinh hạnh của tôi…” Ngu Tố cười hì hì: “Em còn chưa nói hết mà. Bầu trời đêm xinh đẹp, em cũng xinh đẹp, người yêu của em đẹp thì em dẫn tới đây, nếu không thì thôi.” Rất ấu trĩ, rất nực cười. Nhưng cũng rất đáng yêu. Lúc ấy Ngu Tố mới bao nhiêu tuổi? Vẫn là một con cá con, đương nhiên em ấy không ý thức được tình yêu chân chính và ý nghĩa của việc cùng nhau ngắm sao, rõ ràng phải đúng người đúng thời điểm mới có ý nghĩa. Vậy nên mới sinh ra ý nghĩ ngốc nghếch kia. Nhưng hình như Ngu Tố hiểu rồi. Trì Yến Hành nghiêng đầu nhìn người yêu bé nhỏ an tĩnh, rõ ràng là con cưng của biển nhưng lại đồng ý lênh đênh trên boong tàu cùng mình. Chỉ vì ở chung một chỗ với anh. Cũng có thể do tập tính của người cá. Ngu Tố là một cục cưng hoạt bát chưa từng nói tiếng yêu với anh, nhưng mỗi hành động của người ấy lại hòa tan tiếng yêu thành từng mảnh nhỏ, lặng lẽ chảy xuôi vào trong anh. Bỏ lỡ thì sao chứ? Tóm lại, có duyên với nhau như vậy là tốt rồi. Ngu Tố phất tay xua đi sương mù, nhắc Trì Yến Hành nên đi về hướng nào. Đại khái lái thuyền mất 10′ thì tới nơi cần đến, Trì Yến Hành neo tàu lại rồi cùng Ngu Tố ra đằng trước. Mỹ nhân ngư giơ tay chỉ một đường, đâu đâu cũng là sao trời lấp lánh. “Đẹp không?” Trì Yến Hành im lặng nhìn Ngu Tố. “Đẹp lắm…” “Hôm nay trời quang nên xem rõ, nếu như mưa gió bão bùng cũng chỉ có thể nhìn một mảnh trời mây mù giăng lối.” Ngu Tố tiến lại gần người Trì Yến Hành. Alpha khống chế pheromone của mình tốt lắm rồi, nhưng hiện tại cậu cảm giác như xung quanh đang lặng lẽ cổ vũ tiếp thêm can đảm cho chính mình. Ngu Tố leo lên lan can: “Động tác này nguy hiểm lắm, các em nhỏ đừng bắt chước nha ~” Trì Yến Hành bật cười: “Không bắt chước.” “Anh Nhiêu Không do hạn chế nên chỉ có thể tán tỉnh ở bể bơi, nhưng em mang anh tới lãnh địa của chính mình, chân chính tán tỉnh ở biển rộng.” Người cá theo đuổi bạn đời đâu chỉ khoe đuôi đơn giản như vậy, năng lực càng cường đại thì lực tương tác càng cao. Tuy Ngu Tố không cường tráng, kỹ năng của cậu đều nằm ở lực tương tác này. “Anh từng nhìn thấy ma thuật chưa?” Trì Yến Hành nuốt nước miếng: “Em sẽ cho tôi xem chứ?” “Ừ… Mấy con cá biển trong bể chưa đủ đã mắt đâu, nhưng cũng gây nghiện.” “Đã mắt là sao?” Ngu Tố bắt đầu cởi đồ, xoay đầu nhìn anh. “Anh đợi chút nha…” Bùm một tiếng nhảy vào biển rộng. Trì Yến Hành tiến lên vài bước, tầm mắt chỉ kịp nhìn thấy đuôi cá màu vàng lóe lên. Anh không gọi, không quấy rầy, an tĩnh đứng ở boong tàu nhìn xuống mặt biển. Vài giây trôi qua, rồi vài phút trôi qua… Con cá đầu tiên nhảy lên mặt nước. Vảy màu bạc, dáng thon dài. Rồi con thứ hai, con thứ ba… Trì Yến Hành nắm chặt lan can, nhìn đám cá đếm không xuể phá tan tĩnh lặc nhảy lên, khoáng thêm một lớp ánh trăng màu bạc rồi lặn xuống. Tất cả lại yên tĩnh. Khúc dạo đầu kết thúc, mặt nước tĩnh lặng lại bị phá vỡ. Trì Yến Hành có con biết tên, có con không biết tên. Tất cả đều cùng hòa mình cất lên khúc ca của biển. Có loài cá sẽ kêu lên từng tiếng thanh thúy, đa số đều im lặng trình diễn. Ánh trăng chiếu xuống, mặt nước yên tĩnh bị chúng quẫy tung lên. Cực kì hoành tráng. Ngón tay Trì Yến Hành siết chặt lại, thậm chí còn nhìn thấy từng khớp xương. Ngu Tố đóng vai trò chỉ huy vẫn lặn mất tăm. Trì Yến Hành khẽ gọi: “Cá nhỏ của tôi ơi?” “Em đây…” “Tôi thích lắm, chưa bao giờ tôi được nhận món quà nào đẹp thế này.” Trì Yến Hành nghĩ đây chính là món quà Ngu Tố bảo còn đẹp hơn, quý hơn trân châu lớn. So với một vật chết thì màn trình diễn này càng hớp hồn hơn, càng hiếm thấy hơn. Anh không hề hay biết đây chính mà màn theo đuổi bạn đời cuối cùng của người cá, nhưng Ngu Tố thì chưa dừng lại ở đây. Ngu Tố là đứa con cưng được Thần Biển ban tặng cho món quà cực kì trân quý – vây cá lụa màu trắng mềm mại như được dệt từ mây trên trời. A Ninh từng nói, mỹ nhân ngư vừa xinh đẹp vừa ngây thơ như Ngu Tố không cẩn thận va phải người định mệnh, cậu sẽ cắt cả vây lụa của mình cho người ta để bày tỏ. A Ninh cũng từng nói, nhãi con vĩnh viễn là nhãi con, mơ mộng trở thành mãnh cá nhưng lại được bạn đời cưng chiều hết mực. Xem ra A Ninh cũng có thiên phú đi làm thầy bói rồi đấy… Ngu Tố tránh vào một bãi đá ngầm, bầy cá cũng quây lại xung quanh cậu. “Tuy là Omega, thế nhưng nghi thức theo đuổi của giống đực là không thể thiếu.” Mỹ nhân ngư bé nhỏ lôi hộp quà tinh xảo ra, nhìn móng tay sắc nhọn của chính mình rồi nói: “Em yêu anh nhiều lắm, Yến Hành của em…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]