“Tôi bắt đầu nuôi cá từ năm 13 tuổi.” Trì Yến Hành đẩy cửa rồi nhìn Ngu Tố theo sau, “Nhiều năm trôi qua, thay đổi không ít lứa rồi.”
Ngu Tố lấy lại tâm trạng, hất cằm khiêu khích: “Đám cá hoang này có gì đẹp, đẹp sao bằng em chứ.”
Nhân loại không thể tự điều tiết cảm xúc tốt như vậy. Alpha mang theo tâm trạng hối hận vụng về dỗ dành: “Em lúc nào cũng xinh đẹp nhất.”
Ngu Tố gật đầu tán đồng: “Nói sớm không hơn à, em cũng không cần lúc nào cũng dính lấy anh.”
Trì Yến Hành sớm đã quen với mấy câu nói bâng quơ không tim không phổi của đối phương, trong lòng thậm chí còn có cảm giác cực kì an toàn.
Đây mới là Ngu Tố, Omega nên có tính cách kiêu ngạo trời sinh nhưng không gây khó chịu thế này mới đúng.
Ngu Tố lần đầu tới phòng của Trì Yến Hành, nhìn một vòng rồi phát biểu: “Mấy anh đẹp trai lạnh lùng đều thích kiểu trang trí thế này hả?”
Tường sơn xám xịt, giường trắng phớ. Không một màu sắc rực rỡ nào, chẳng có chỗ nào xứng với dung nhan của tổng tài bá đạo.
Trì Yến Hành: “Thẩm mỹ của tuổi 20.”
“Hiện tại thì sao? Nếu được sửa lại thì anh tính thiết kế thế nào?” Ngu Tố tò mò.
“Ít nhất thì tường cũng sẽ sơn thành màu trắng.”
Ngu Tố: “…”
Trắng gì mà sáng thế, mù cả mắt.
“Còn em ấy hả. Đương nhiên là treo sao biển năm cánh lên tường, trên bàn bày san hô trắng, tường đương nhiên sẽ sơn màu xanh lam xinh đẹp rồi.” Mỹ nhân ngư bé nhỏ huơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu-hoa-omega-tan-tat/1656652/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.