Ngu Tố nhăn mặt đỡ eo.“Hố quá, đi ba bước đã ngã, đứng lên được thì có ý nghĩa gì…” 
Thà tiếp tục ngồi xe lăn. 
Đứng lên được làm Ngu Tố vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên ngoan ngoãn một chút, chỉ dám cẩn thận đi vài bước nhỏ. 
Sau đó thì thành như bây giờ. 
Lúc ấy cảm giác tốt lắm, chỉ cần thoáng chốc là có thể đi ra ngoài rồi, đi những nơi mà mình muốn. 
Mỹ nhân ngư “nửa tàn phế” buồn bã cúi đầu, sau đấy thì có tiếng mở cửa. Cửa gỗ vừa dày vừa nặng chịu tác dụng của lực quá mạnh còn muốn bắn ngược trở lại. 
Vẻ mặt Trì Yến Hành xám xịt chống lên cửa, phía sau là quản gia đang sốt ruột. 
Chú Hà thấy Ngu Tố đang ngã trên đất thì hô lên. 
“Ngu tiên sinh!” 
Trì Yến Hành mặt đanh lại tiến vào, nhìn chăn bị xốc lên: “Em định đi đâu?” 
Ngu Tố ngẩng lên nhìn biểu cảm của người đàn ông đứng cạnh, nhỏ giọng đáp lại: “E-em… em muốn vào nhà vệ sinh.” 
Giọng nói Trì Yến Hành trầm hơn vài tông so với bình thường: “Tôi để quản gia AI trên đầu giường và chuông báo cho em để làm cảnh hả!” 
Chú Hà chủ động ra xem xét hệ thống thông báo của robot. 
Tiên sinh từ trước tới giờ luôn dửng dưng trước mấy chuyện vụn vặt, chỉ khác hẳn khi đứng trước Ngu tiên sinh. 
Ngu Tố ngẩn người: “Em…” 
Trì Yến Hành ngồi xuống, tay cẩn thận kiểm tra đùi Ngu Tố, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: “Tôi không hi vọng em không làm ra những sai lầm lỗ mãng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu-hoa-omega-tan-tat/1656651/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.