Trì Yến Hành bước cực nhanh trên đường về, cảm tưởng như mình đang ôm bao khoai lang nóng phỏng tay trong lòng chứ không phải người đẹp.
Đường biển màu lam cứ thế biến mất khỏi tầm mắt Ngu Tố. Cậu biết rõ, mình không những mắc cạn mà còn mất đi đuôi cá xinh đẹp, tự dưng lòi ra cặp chân ngu ngốc.
Sau đó “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” bị coi như một Omega gì gì đó, bị người đàn ông này ôm về nhà.
“Khụ…” Ngu Tố gượng gạo nắm lấy dải lụa trên ống tay áo, “Anh… Nhà anh ở gần đây à?”
Trì Yến Hành không nói gì.
“T-t-tôi… Tôi là Ngu Tố… Ngu trong mỹ nhân, Tố trong hồi tưởng, còn anh thì sao?”
Trì Yến Hành giờ mới đáp lại, giống như đang nghĩ tới cái gì khác, giọng nói cứ bình bình như thể chẳng liên quan gì tới mình.
“Tôi tới nghỉ phép.” Anh nói, “Trì Yến Hành.”
Lời ít ý nhiều, nhìn qua vẫn rất hung dữ.
Gương mặt của người này làm Ngu Tố đỡ khẩn trương khi gặp loài người.
Trì Yến Hành… Trì Yến Hành…
Đẹp trai quá đi, tên cũng dễ nghe.
Ngu Tố nắm cơ hội bắt chuyện làm quen, giọng nói khàn khàn như thiếu nước: “Anh tính mang tôi đi đâu?”
Lỗ tai Trì Yến Hành giật giật. Giọng nói của Omega này du dương như khai thông đầu óc cho mình vậy, là thanh âm ban phúc dành cho người mắc chứng mất ngủ.
Trì Yến Hành chỉ thở ra đúng một câu: “Im lặng, đừng lộn xộn.”
Ngu Tố bĩu bĩu môi, nhỏ giọng chửi thầm đúng là cái đồ vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng.
Chẳng biết Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu-hoa-omega-tan-tat/1656639/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.