Thích Niên ngẩn ra...
Dỗ cái gì?
Cô nhìn anh, không hiểu: "Anh không vui à?"
"Không nhận ra?" Ánh mắt anh phiếm cười.
Không nhận ra thật...
Nhưng...không vui, vậy thì phải dỗ dành rồi.
Cô chần chừ rồi vươn tay ra ôm lấy anh, trúc trắc vỗ vỗ sau lưng anh. Động tác rất dịu dàng, nhẹ đến nỗi gần như không cảm thấy cô dùng sức.
Kỷ Ngôn Tín phối hợp cúi người xuống, đặt hết sức nặng cơ thể lên người cô. Thật ra Thích Niên cũng không hiểu anh lắm, từ lúc bắt đầu đã biết anh không dễ tiếp cận, đến bây giờ xác định quan hệ yêu đương, cô vẫn giống như đi trên mây. Dù cho hiện tại, cô cũng không hề mất cảm giác sợ hãi lo được lo mất. Kỷ Ngôn Tín không nói, Thích Niên cũng không hỏi, cứ ôm như vậy một lúc. Thất Bảo đang lăn qua lăn lại trên thảm bỗng nhiên đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Lập tức, điện thoại Thích Niên vang lên.
"Có lẽ đồ ăn giao đến rồi..." Thích Niên buông anh ra, vì nhón mũi chân hơi mệt nên cô dựa vào bồn bếp nhận điện thoại.
Thất Bảo đã đến cạnh cửa, lúc ngửi thấy hương vị quen thuộc thì kêu lên hai tiếng báo hiệu.
Kỷ Ngôn Tín: "Anh đi lấy."
Thích Niên đặt cơm khoai tây thịt bò, cách nhà trọ không xa nên mới tới nhanh như vậy.
Ngửi ngửi mùi cơm chín, Thất Bảo đã ăn no vẫn ngồi xổm trước phòng ăn, nhìn chằm chằm Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín. Thích Niên bị nhìn sắp hết muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nghi-tu/2505101/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.