Đương nhiên là...anh quan trọng...
Vì Lý Việt và Lưu Hạ còn ngồi đó, Kỷ Ngôn Tín không tiện lộ diện nên đứng ở lan can cầu thang đợi cô.
Đúng là giờ cao điểm ăn cơm, không biết có phải do quán mới mở hay không mà quán lẩu này rất đông khách. Nhưng không bao lâu, Kỷ Ngôn Tín gặp được người quen.
Lúc Thích Niên chạy chầm chậm đến đầu bậc thang, định nói "Em xong rồi tụi mình đi thôi" nhưng khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Kỷ Ngôn Tín thì lại nuốt vào bụng. Cô lấy khăn quàng khoác trên khuỷu tay quấn lên cổ, cúi đầu, nhấn mạnh giọng nói: "Chào thầy Kỷ, chào thầy Minh."
Minh Kiều đang nói một nửa thì bị ngắt ngang cho nên không vui, quay đầu lại thấy mặt Thích Niên, anh ta khẽ gật đầu chào rồi hỏi Kỷ Ngôn Tín: "Sinh viên của cậu à?"
Thích Niên nhanh nhẹn ngẩng đầu nhìn anh, sợ vấn đề này sẽ làm anh khó xử cho nên rất không có "mắt nhìn" lại cắt ngang lời Kỷ Ngôn Tín: "Thầy Kỷ, em đi trước đây."
Dứt lời, cô như một cái đuôi cá, lắc lư vài cái rồi chạy xuống lầu.
Đợi khi Kỷ Ngôn Tín giải quyết hết chuyện phiền phức thì Thích Niên đang ngồi trên bậc thềm trước cổng ra vào có hai con sư tử đá. Khăn quàng cổ mềm mại gần như che hết cả gương mặt cô, chỉ hé ra đôi mắt sáng ngời. Thích Niên không để ý Kỷ Ngôn Tín đã đi ra, cho nên còn ngậm kẹo ngẩn người. Mãi đến lúc bị vỗ nhẹ một cái lên đầu, cô mới ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nghi-tu/2505099/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.