Mặc dù biết khả năng không lớn, Diệp Căng vẫn quay về căn hộ một chuyến.
Mở cửa ra, bên trong vẫn y như lúc họ rời đi hôm qua, không khác chút nào.
Chẳng bao lâu, Chung Bất Vân cũng tới, "Tôi cũng không gọi được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Căng do dự một thoáng, nghĩ rằng Hướng Tần từng mang ơn Chung Bất Vân, hẳn anh ta biết chuyện gia đình của Hướng Tần, thế là không giấu giếm, tóm tắt lại đầu đuôi sự việc.
Chung Bất Vân nhíu mày, "Âm hồn bất tán."
Diệp Căng không nói, chỉ suy nghĩ rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì mới khiến Hướng Tần đột ngột biến mất.
Chung Bất Vân nhìn đồng hồ, "Cậu đừng tức quá, đầu óc cậu ta cứng nhắc lắm, cậu biết mà... Dù làm gì thì cũng chỉ vì không muốn làm tổn thương cậu thôi."
Diệp Căng lắc đầu, "Tôi chỉ mong có chuyện gì thì anh ấy cũng nói với tôi, cùng bàn bạc, chứ không phải chơi trò "chủ nghĩa cá nhân" thế này."
Chung Bất Vân nghẹn lời, "Vậy... Những chuyện khác của cậu ta, cậu đều biết rồi?"
"Ừ..." Diệp Căng bước vào phòng ngủ, lấy một cái túi nhét ít quần áo, "Quê anh ấy ở đâu?"
Chung Bất Vân nói ra tên một huyện thành khá xa.
Năm đó khi cứu Hướng Tần, anh đã từng xem chứng minh thư của hắn.
Bởi vì không liên lạc được với người nhà, Chung Bất Vân định báo cảnh sát, kết quả Hướng Tần tỉnh lại, phản ứng cực kỳ dữ dội, thà chết cũng không muốn gặp cha mẹ.
Chỉ mấy câu ít ỏi, nhưng trong lòng Diệp Căng không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037990/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.