Sau khi mọi chuyện đã nói rõ, cả hai đều thoải mái hơn rất nhiều.
Dù vẫn còn yếu tố bất ổn là Quách Á Mai, nhưng ít nhất giữa bọn họ sẽ không còn quá nhiều trở ngại nữa.
Diệp Căng không cần mỗi ngày phải nghĩ cách làm sao để nói hết mọi chuyện mà không khiến Hướng Tần khó xử, còn Hướng Tần cũng không cần phải thấp thỏm lo sợ lời nói dối bị vạch trần.
Tuy hắn vẫn không dám nghĩ đến tương lai... Nhưng ít ra hiện tại cũng có thể sống yên ổn rồi.
"À..." Hướng Tần nhớ ra điều gì, khẽ nói: "Lần trước, trong buổi tiệc ở nhà bạn cùng phòng em, trước Tết ấy... Tôi đến đó làm người biểu diễn tranh cát..."
Diệp Căng nhịn cười, "Em đoán ra rồi, em đâu có ngốc."
Hướng Tần hơi sửng sốt, "Khi nào thì..."
"Không nói cho anh biết." Diệp Căng thong thả đáp, "Đợi một thời gian nữa anh sẽ hiểu."
Hướng Tần cũng không truy hỏi thêm. Hắn vẫn luôn như vậy, tin tưởng Diệp Căng một cách tuyệt đối, nghe theo từng lời của anh.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Hướng Tần vội vàng đứng lên kéo Diệp Căng ra ngoài, "Hôm nay em có tiết mấy giờ? Có phải trễ rồi không—"
Diệp Căng cũng suýt quên mất, bèn kéo hắn trở lại, "Không sao, em xin nghỉ một buổi."
Đã đến mức này, hôm nay Diệp Căng tạm thời không yên tâm để Hướng Tần ở nhà một mình.
Ban đầu anh định xin nghỉ ba ngày, nhưng bị Hướng Tần hiếm khi cứng rắn lại từ chối.
"Tôi không sao đâu..." Hắn nghiêm túc nói: "Nghỉ học ở đại học không tốt."
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037989/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.