Diệp Căng khẽ thở dài, anh nhìn cánh cửa căn hộ còn đang mở toang, lo Quách Á Mai quay lại nên đi trước đóng cửa lại.
Kết quả vừa quay người, lập tức nghe thấy "kẽo kẹt", Hướng Tần với vẻ mặt hoảng hốt đang nắm chặt tay nắm cửa phòng, hốc mắt đỏ bừng.
Diệp Căng mềm lòng, "Em chưa đi, chỉ ra đóng cửa thôi."
Hướng Tần mím chặt môi, trong tay vẫn nắm khư khư một chiếc thẻ, "Em... Bao giờ đi?"
Diệp Căng ngẩn ra, rồi bất đắc dĩ đáp: "Đi đâu chứ? Lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho rõ."
Anh dẫn Hướng Tần ngồi xuống sofa, rồi đi đến tủ màu nâu ngoài ban công lấy hộp y tế, còn liếc thấy những tờ giấy nhớ mà Hướng Tần trân trọng cất giữ, đều là mấy tờ anh từng viết.
Trước đây trong căn hộ vốn không có hộp y tế, sau khi Diệp Căng đến thì dần dần được bổ sung đủ loại thuốc gia dụng, toàn bộ đều do Hướng Tần mua, chỉ sợ lúc cần mà không tìm thấy.
Diệp Căng lấy ra một cuộn băng gạc, rồi đi đến tủ lạnh lấy đá.
Trên mặt Hướng Tần có một dấu bàn tay rất rõ, lúc này đã hơi sưng lên, nếu không chườm lạnh sẽ càng nặng hơn.
Khi Diệp Căng tiến lại gần, cả người Hướng Tần đều căng cứng, khác hẳn vẻ ngượng ngùng thường ngày, mà là một loại hoảng loạn đến mức ngay cả nỗi buồn cũng không nói ra nổi.
Hắn thậm chí chẳng có ai để oán hận.
Oán hận mẹ mình sao?
Nhưng lời nói dối lại chính do hắn tự tạo ra.
"Đau không?"
Hướng Tần ngẩn ngơ ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037987/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.