Giọng Hướng Tần hơi run rẩy: "Có đau không..."
Tối qua uống nhiều như vậy, ra tay chắc chắn không có chừng mực, Căng Căng nhất định đã chịu khổ.
Diệp Căng ngây thơ nhìn hắn: "Không đau mà."
Hướng Tần cắn mạnh vào môi, trực tiếp hất chăn xuống giường... "Bịch" một tiếng quỳ xuống, "Căng Căng, xin lỗi em!"
Diệp Căng ngẩn người.
Anh vốn chỉ muốn trêu chọc Hướng Tần, không ngờ hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
"Đứng lên mau!" Diệp Căng cũng chẳng màng chuyện chưa mặc đồ, vội kéo Hướng Tần dậy, "Anh Tần làm gì vậy?"
Hướng Tần im lặng không chịu nói, Diệp Căng dở khóc dở cười, xỏ dép lê rồi cũng quỳ xuống thảm: "Không đứng dậy phải không? Vậy thì vừa hay, trực tiếp bái trời đất đi."
Viền mắt Hướng Tần còn hơi đỏ, Diệp Căng cười nói: "Nào, nhất bái thiên địa..."
"Căng Căng!"
Hướng Tần sợ đầu gối Diệp Căng bị đau, vội ôm người về lại giường, ngừng một lát, rồi lại luống cuống dùng chăn bọc anh thật chặt.
Hướng Tần mím chặt môi, thấy Diệp Căng không có vẻ tức giận, trong lòng lại càng áy náy.
Hắn đi lục trong tủ một hồi, tìm ra một hộp thuốc mỡ.
Diệp Căng dự cảm không lành: "...Cái này là gì?"
"Là thuốc tiêu sưng phục hồi..." Tai Hướng Tần đỏ bừng, giọng vẫn run run, "Bôi một chút có thể sẽ dễ chịu hơn."
Hộp thuốc mỡ này cũng là trong hộp quà mà Chung Bất Vân tặng hôm qua, còn chu đáo gửi cả hướng dẫn sử dụng từng lọ từng hũ qua WeChat.
Chỉ cần nhìn cách tương tác của Diệp Căng và Hướng Tần là biết hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037986/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.