Việc Hướng Tần thích mình không khiến Diệp Căng quá bất ngờ, dù sao thì Hướng Tần cũng không che giấu quá tốt.
Anh lật tung ký ức trong đầu, nhưng vẫn không thể nhớ ra mình đã gặp Hướng Tần ở đâu.
Một đoạn đối thoại chợt vang lên trong tâm trí:
"Anh Tần và người đó quen nhau thế nào?"
"... Từng là bạn cùng trường."
Bạn cùng trường sao?
Những năm cấp ba là thời điểm dễ rung động nhất, số người thích Diệp Căng không hề ít, thư tình anh nhận được cũng nhiều đến mức nhét đầy cả một ngăn tủ.
Hướng Tần cũng là một trong số đó sao?
Không.
Diệp Căng nhanh chóng bác bỏ suy đoán này. Với tính cách của Hướng Tần, nếu thật sự thích ai đó, có lẽ hắn chỉ đứng trong đám đông lặng lẽ nhìn theo.
Nếu Hướng Tần chưa từng xuất hiện trước mặt anh, không có chút ấn tượng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Diệp Căng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước mắt anh, Hướng Tần vẫn đang nắm chặt đóa hồng, may mà gai đã được nhổ hết, không làm tay bị thương.
Diệp Căng thở dài một hơi, không nhịn được mà xoa nhẹ lên tóc hắn.
Có lẽ buồn ngủ quá rồi, Hướng Tần cả người rũ rượi, ngây ngốc nhìn anh.
Diệp Căng đành dỗ dành: "c** đ* ra, tôi không có ý gì đâu, mặc nhiều vậy ngủ không thoải mái."
Có lẽ đã hiểu, Hướng Tần không còn giữ chặt cổ áo nữa, để mặc Diệp Căng nửa ôm nửa cởi áo khoác giúp hắn.
"Quần cũng phải cởi."
Hướng Tần ấm ức cầm chặt cạp quần, không cho động vào.
Diệp Căng cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037949/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.