Phí sinh hoạt một tháng hơn 6000 tệ, đối với một sinh viên mà nói là quá nhiều, nhưng Hướng Tần không thấy chỗ nào không đúng. Trong giọng nói của hắn, vẫn có ý thăm dò: "Cậu nghĩ sao?"
Diệp Căng tất nhiên không đồng ý, bất kể vì lý do gì, anh cũng không thể dựa vào sự "tài trợ" của Hướng Tần mà sống. Đặc biệt là sau hôm nay.
Nhưng Diệp Căng không muốn làm tổn thương tấm lòng này của Hướng Tần. Anh tính nhanh số dư trong tài khoản, cảm thấy nó đủ tiêu trong hai đến ba tháng tiếp theo.
Hơn nữa, so với làm gia sư, công việc bên nhà hàng Tây của anh lương cao hơn. Vì chuyên ngành mỹ thuật, nên lương của anh thấp hơn sinh viên trường danh tiếng khác.
Thôi được, xem như dỗ hắn vui.
"Được rồi, tôi nghe theo Hướng tiên sinh." Diệp Căng cười, dựa người vào lan can, dưới lầu ký túc xá có vài đôi tình nhân đang lưu luyến không muốn tạm biệt, còn có đôi hôn nhau nồng nhiệt.
Giọng điệu của Hướng Tần thoải mái hơn, "Ừm!"
Con ngươi Diệp Căng khẽ chuyển động, "Bữa ăn tiếp theo là khi nào?"
Đầu dây bên kia, Hướng Tần do dự trả lời: "Sinh viên các cậu sắp nghỉ lễ rồi đúng không? Gần đây hẳn là bận lắm, cậu lo học tập chăm chỉ là được."
Diệp Căng cười thành tiếng, "Anh sao lại..."
Hướng Tần: "Gì thế?"
Diệp Căng thôi không cười nữa, lắc đầu, nhận ra Hướng Tần không thấy được mới nói: "Không có gì, vậy chờ đến kỳ nghỉ đông bù lại hết mấy bữa tôi nợ anh Tần nhé?"
Hướng Tần nhanh chóng đáp lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037939/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.