Cung Khanh thất thần, mặt hơi thất sắc, không kiềm chế được vòng tay ôm hắn, như sợ hãy sẽ đi ngay lập tức.
“Trong triều có nhiều võ tướng như vậy, ngài nhất định phải thân chinh ra trận sao?”
Mộ Thẩm Hoằng cười vuốt tóc nàng: “Triều đại nào cũng có cuộc chiến củariêng mình, số đế vương ngự giá thân chinh trong lịch sử nhiều vô số kể, khi phụ hoàng còn trẻ cũng từng dẫn binh chinh phạt Cao Xương. Nàng yên tâm, ta không phải đi làm tiên phong ra trận giết địch, không có nguyhiểm. Hơn nữa Cao Xương chỉ là một tiểu quốc, cuộc chiến này đã thắngđến tám phần. Phụ hoàng cũng hy vọng ta có thể mượn cuộc chiến này lậpuy định quốc, tương lai trị quốc bình thiên hạ dễ dàng hơn.”
“Đạo lý đấy thiếp biết, nhưng không đành lòng… không thể đành lòng…” Mắtnàng phủ một màn sương, dòng lệ yếu đuối trực chờ nơi hàng mi. Hắn dùngngón trỏ cuốn một lọn tóc của nàng, chậm rãi nói: “Còn một nguyên nhânnữa, khiến ta không thể không thân chinh.”
“Nguyên nhân gì?”
“Nàng.”
Cung Khanh ngẩn ra, hỏi ngược lại một câu: “Thiếp?”
“Đêm Nguyên Tiêu mấy tên Ba Tư bắt cóc nàng là vì muốn hiến cho Cao XươngVương. Lần này sứ thần Cao Xương khẩu xuất cuồng ngôn, khăng khăng đòi A Cửu hòa thân, thì ra không biết người phương nào đưa bức họa của nàngcho Cao Xương Vương, nói là A Cửu, vì thế Cao Xương Vương mới khăngkhăng đòi A Cửu. Sự ấy còn nhịn thì có gì không thể nhịn, ta nhất địnhphải tự tay chém chết Cao Xương Vương mới giải được mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kho-ga/1905558/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.