Cung phu nhân đứng dưới tàng cây, cài đầu bằng trâm với những sợi tơ vàngquấn thành hình mẫu đơn. Váy màu lục đậm, áo khoác lục nhạt, hai sắcxanh lục đậm nhạt nổi bật giữa mùa đông buốt giá.
Tuyên Văn Đế thấy lòng chấn động, cảnh đấy người xưa, nàng cũng đứng dướitàng hoa mai, ngẩng đầu nhìn cành cây, như muốn nhìn xem đến lúc nào hoa kia mới nở. Thấm thoắt đã hai mươi năm.
Cung nữ đứng sau Cung phu nhân phát hiện ra Tuyên Văn Đế, vội thấp giọng nói: “Phu nhân, hoàng thượng tới.”
Cung phu nhân ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ bản thân may mắn thế, vô tình vào ngự hoa viên lại gặp được đương kim Thánh thượng. Trong lúc nhất thờicó chút căng thẳng, chẳng nhớ nổi lần cuối cùng gặp riêng của hai ngườilà từ năm nào, hình như từ khi lấy chồng chưa từng gặp riêng ông ấy.
Cung phu nhân vội vàng nhún người thi lễ: “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Hai cung nữ khấu kiến Tuyên Văn Đế xong lùi lại mấy bước.
Tuyên Văn Đế không kìm lòng được tiến tới, sắc mặt như thường, nhưng lòng rất kích động. Đã rất nhiều năm chưa từng nhìn nàng gần đến thế, nàng không hề thay đổi, chỉ là càng thêm chín chắn thận trọng, đôi mắt long lanhvừa có sự linh động của thiếu nữ vừa có sự trưởng thành quyến rũ của phụ nữ.
“Phu nhân miễn lễ.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Đột nhiên gặp lại, hai người đều cảm giác thời gian như thoi đưa, chớp mắt không ngờ đã hai mươi năm, giờ lại thành thông gia.
“Phu nhân đến ngắm hoa mai sao?”
“Vâng, Khanh nhi có thai, muốn cắm mấy cành trong phòng cho vui mắt.”
Tuyên Văn Đế thầm nghĩ, quả nhiên sở thích thời trẻ vẫn không thay đổi, nàngvẫn thích hoa cỏ như năm xưa. Xây Dưỡng Hinh Uyển chính là nghĩ đếnnàng.
“Khí trời rét lạnh, hoa mai ở đây chắc sang năm mới nở. Phu nhân nên đếnDưỡng Hinh Uyển. Cây lục mai trong đấy chắc đã có nụ rồi.”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Cung phu nhân như muốn cáo lui.
Tuyên Văn Đế đột nhiên gọi một tiếng “Thanh Thư”.
Cung phu nhân giật mình, hai chữ “Thanh Thư” như quay ngược thời gian haimươi năm. Khi đó, ông ấy còn là một hoàng tử, thường gặp nàng trong cung Hướng Thái phi khi đến thỉnh an, mỗi lần gặp sẽ khách sáo gọi nàng“Thanh Thư”.
Cung phu nhân ngẩng đầu nhìn Tuyên Văn Đế. Rõ ràng người đã già hơn nhiều,đường nét trên mặt vẫn như lúc thiếu niên, nhưng đã không còn sự kiêungạo. Tuổi trẻ khí thịnh, mục quang lẫm liệt, hôm nay đã thay bằng sựkín đáo sâu lắng.
Xem ra ngai vàng điện Kim Loan không dễ ngồi.
“Mấy ngày trước nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, hôm nay Hoàng thượng đã khỏehẳn chưa?” Trong lúc nhất thời, Cung phu nhân cảm thấy thông cảm cho ông ấy, ân cần hỏi một câu như hai người bạn cũ chứ không phải giọng xacách quân thần.
Tuyên Văn Đế thấy lòng ấm áp, trả lời: “Khá hơn rồi, đa tạ phu nhân lo lắng.”
“Có phải Hoàng thượng đang có chuyện phiền lòng?”
“Sao phu nhân biết?”
Cung phu nhân cười cười: “Khi Hoàng thượng có chuyện phiền lòng ngài có thói quen cắn quai hàm.”
Tuyên Văn Đế nghe lòng chua chát. Ông ấy gắng gượng nuốt lời than thở đã lênđến cổ họng xuống. Thì ra nàng hiểu ông ấy hơn ông ấy vẫn nghĩ. Còn biết cả thói quen này.
“Hôm nay Cao Xương Vương đề xuất hòa thân.” Vốn không định nói nhưng cuốicùng vẫn không kìm lòng được, đây mới là người mà ông ấy muốn cùng thảoluận nhất.
Cung phu nhân cười: “Không trách được Hoàng thượng có tâm sự, thì ra là muốn đoạt bảo bối của Hoàng thượng.”
Câu nói đùa càng khiến hai người quay lại thời gian. Khi đó, Hướng Thái phi là sủng phi của tiên hoàng, nàng là cháu gái yêu quí của Hướng Tháiphi, ngay cả tiên đế cũng rất yêu thương chiều chuộng, tất nhiên cũngtáo bạo hơn người, không e ngại hắn và Duệ Vương, thường xuyên chuyệntrò cười đùa.
Ông ấy cười khổ: “Đúng vậy, trẫm chỉ có A Cửu là con gái duy nhất, sao đành lòng?”
Cung phu nhân nhướng mày, mỉm cười: “Nói vậy Hoàng thượng muốn để con gái nhà khác đi hòa thân?”
Tuyên Văn Đế lại thấy lòng nổi cơn sóng gió, nữ tử trước mắt chưa từng quantâm đến ông ấy, cũng chưa bao giờ có ý định tiến vào trái tim ông ấy,nhưng luôn vô duyên vô cớ nhìn ra tâm sự của ông ấy, đã hai mươi nămrồi.
“Quyết định của Hoàng thượng tất là anh minh, có điều… Công chúa là bảo bốicủa Hoàng thượng, vậy con gái nhà khác thì không đáng một xu sao? Hoàngthượng không đành lòng, nhà khác lại không biết tiếc sao? Nếu Công chúađã hưởng thụ sự cung phụng kính ngưỡng của dân chúng thì nên khẳng kháixả thân cho nước nhà, mới không uổng là công chúa một nước.”
Cung phu nhân nghĩ đến những trò tai quái trước giờ của A Cửu, không chútkhách sáo nói mấy câu, có điều câu nào cũng đanh thép đầy đạo lý, khôngthể tìm ra chút sai trái nào.
Tuyên Văn Đế nghẹn lời, lòng thấy hổ thẹn.
“Thần phụ còn nhớ, năm đó Hoàng thượng và gia phụ cùng viễn chinh Cao Xương,khải hoàn trở về, ở Tuyên Võ Môn, tiếng hô như sóng, Hoàng thượng thúcngựa trong dáng vẻ anh minh thần vũ biết bao, như thiên thần của trămhọ. Không biết, thần câu tên Vũ Chiêm nay đâu rồi?”
Tuyên Văn Đế nghe mà ngẩn người, thầm nghĩ: thì ra nàng nhớ rõ hình ảnh mình năm đấy.
“Hoàng thượng, thần phụ cáo lui.”
“Thanh Thư, gần đây nàng sống có tốt không?”
Hai mươi năm mới có một lần gặp mặt, Tuyên Văn Đế thật sự không đành lòngkết thúc qua loa, lần tiếp theo có thể gặp nàng không biết sẽ là ngàytháng năm nào, dù cung yến đều gặp nàng, nhưng nàng luôn bên cạnh mộtngười đàn ông, giữa đám đông, ông ấy cũng chỉ có thể nhìn lướt rồi thôi.
Hôm nay nàng đứng trước mặt, vẫn chẳng khác xưa, như một tấm gương chiếu lại những năm tháng đấy.
“Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần phụ sống rất tốt, chỉ không yên tâm Thái tử phi.”
“Hoằng nhi đối với con bé một lòng si mê, nàng có thể yên tâm.”
“Khanh nhi giống thần phụ, khó động tình, nhưng đã có tình thì sâu nặng khóphai. Thần phụ giờ có chút hối hận, nếu biết sẽ phải gả con vào hoàngcung, sẽ không dạy con tư tưởng ‘một đời một kiếp chỉ đôi ta’, chỉ sợsau này thương tâm.”
Tuyên Văn Đế im lặng mỉm cười: “Chưa chắc, hậu cung của trẫm cũng chỉ có một mình Hoàng hậu.”
Cung phu nhân mỉm cười: “Hoàng hậu thật có phúc, bao phụ nữ khác phải đem lòng hâm mộ.”
Tuyên Văn Đế thầm nghĩ, đáng tiếc trong số đấy lại không có nàng.
“Từ ngày Khanh nhi gả vào hoàng cung, thần phụ vô cùng nhớ nhung, khẩn cầuHoàng thượng có thể niệm tình Hướng Thái phi có công chăm sóc Hoàngthượng năm xưa, chiếu cố Khanh nhi nhiều hơn một chút.” Dứt lời, Cungphu nhân thi lễ, “Hoàng thượng bảo trọng long thể, thần phụ cáo lui.”
“Phu nhân có thể yên tâm.”
Cho đến khi Cung phu nhân khuất bóng. Tuyên Văn Đế mới xoay người rời đi.
Con gái nàng tất nhiên ta sẽ chiếu cố, ta chưa bao giờ cho rằng con bé là người dưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]