Tiết Giai vội vã chạy tới Họa Xuân Các, lại phát hiện Cung Khanh không có bên trong, cung nữ U Lan cũng không thấy bóng dáng.
Lòng cô ta rất kinh ngạc, sau một lát, Độc Cô Đạc cũng xoải bước đi đến,thấy Tiết Giai đứng ở bên ngoài, vui vẻ nói: “Đuổi cung nữ kia đi rồisao?”
“Không thấy người.”
Độc Cô Đạc như bị tạt một chậu nước lạnh, bao cảm xúc mãnh liệt đóng băng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiết Giai nhíu mày suy nghĩ một chút, “Anh về trước đi, sau này nói sau.”
Độc Cô Đạc vừa hụt hẫng vừa lo lắng, không cam lòng hỏi: “Sau này vẫn có cơ hội sao?”
Tiết Giai nheo mắt, cười với vẻ đã dự tính trước: “Nhị ca, không có việc khó chỉ cần có quyết tâm. Chỉ cần muốn, có can đảm hành động, muội muộinhất định sẽ giúp anh.”
Độc Cô Đạc nghe thế lòng đang hụt hẫng coi như được an ủi ít nhiều. Vất vảlắm mới hạ quyết tâm gạo nấu thành cơm, ai ngờ gạo không có trong nồi,thật là ảo não.
Tiết Giai đi về cung Minh Hoa, đi được nửa đường giật mình nghĩ ra mộtchuyện. Cô ta lập tức quay người đi đến phòng lò sưởi Đông Cung. Cáchmột bụi hoa thấy Lý Vạn Phúc canh giữ với một khoảng cách không gầnkhông xa, nhóm nội thị vốn đứng ngay cửa chờ sai bảo giờ đã lùi được một khoảng cách, cô ta liền rõ ngay lập tức.
Cô ta lặng yên xoay người, bất tri bất giác cắn môi. Quả nhiên cô ta đãđoán trúng, khi cô ta đi tìm Nhị ca, Cung Khanh không đến Họa Xuân Các,mà là bị Mộ Thẩm Hoằng chặn đường mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kho-ga/147309/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.