Bất giác, họ đã đứng đối diện nhau, hai người ai nấy đều bảo trì khoảng cách với người kia một bước chân. Lãnh Kỳ Túc bất ngờ nâng tay, đem vài cọng tóc rối trước trán vén ra sau tai cho nàng, sau đó cười vô cùng dịu dàng nói, “Có phải hay không nàng đã vui đến độ quên mất đường về rồi?”
Mặc Sương ngẩn ra, hạ mắt nhanh chóng che đi tình cảm bên trong, mỉm cười nói, “Sao có thể? Thiếp thân vì nghe nói Vương gia dạo gần đây sức khỏe không tốt, nên không dám làm phiền ngài. Thiếp đây cũng đang chuẩn bị hai ngày sau sẽ hồi Vương phủ!”
“Nàng thật có lòng nhỉ?” Hắn cười cười, quàng tay qua vai ôm nàng vào lòng chầm chậm đi về phía trước, “Mấy hôm nay bổn vương thân thể không khỏe, không thể vào cung thăm nàng, mong nàng không để chuyện này trong lòng”
“Thiếp thân không dám!” nàng cúi thấp đầu, khóe mắt len lén nhìn trộm hắn, tên nam nhân này có phải đã hoài nghi thân phận nàng, điều này nàng thật sự không rõ.
***
“Trang nhi lần này điềm dữ hóa lành, thật sự là hoàng ân vô lượng, vi huynh vô cùng cảm tạ Hoàng thượng và Thái hậu!” trước cửa cung, Lãnh Kỳ Túc nắm tay Mặc Sương, bước đến trước mặt Lãnh Kỳ Túc khom lưng hành lễ.
“Đều là người một nhà, cần gì nói những lời khách sáo?” Lãnh Kỳ Dận người mặc long bào vàng chói, cười đến dịu dàng vô ngần. Thế nhưng bàn tay trong tay áo lại không kiềm được siết chặt thành quyền, đến nỗi các khớp ngón tay đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300346/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.