Uống thuốc các thái y điều chế ra, thân thể Mặc Sương không tốt hơn cũng chẳng xấu đi, chỉ là vào buổi sáng sớm ngày thứ ba, nàng lại đột nhiên ho ra máu, càng ho càng khạc máu nhiều hơn, nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả mặt chăn.
Bách Hợp bị dọa đến kinh hồn, tất cả những người nàng có thể nghĩ đến, nàng đều bảo cung nữ gấp rút đi thông báo một phen.
Thái y đã đến, Thái hậu đã đến, ngay cả Hoàng thượng cũng đã đến, ấy thế mà chỉ duy nhất một mình Tứ vương gia Lãnh Kỳ Túc vẫn không lộ diện.
Phong Lai điện một mảng hỗn loạn.
Sau khi Thái y bắt mạch xong, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, độc trong người của Mặc Sương bằng một cách thần kì nào đó đã giảm nhẹ không ít, cũng có thể nói ngụm máu phun ra khi nãy chính là máu độc.
Mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng thần sắc trong mắt mỗi người mỗi khác.
Bách Hợp sung sướng kéo tay Mặc Sương vừa khóc vừa cười, Thái hậu phải nói là cực kì vui vẻ, bà ban thưởng hậu hĩ cho những Thái y phụ trách chữa bệnh cho Mặc Sương.
Những thái y đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhanh chóng quỳ gối dập đầu tạ ân, ngay cả bọn họ cũng chẳng thể hiểu được, bọn họ trong phút chốc lại có thể “mèo mù vớ được cá rán“.
Chỉ có Lãnh Kỳ Dật tuy ngoài mặt vui vẻ như ai nhưng trong lòng là ngổn ngang trăm thứ không sao nói ra được.
Rõ ràng y còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300345/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.