Trong lúc đang muốn thần không biết quỷ không hay cắt đứt dây diều thì bên tai Mặc Sương bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo, “Cắt đứt dây để diều bay cao nhất được há gì khi người vĩnh viễn không điều khiển nó được nữa?”
Mặc Sương có chút hoảng hốt song sắc mặt vẫn không đổi, chỉ có tay nhẹ nhàng ấn dao lại vào bên trong. Nàng quay đầu, người nói thế nhưng lại là nữ nhân lạ mặt khi nãy.
Nàng ta vừa thả diều vừa lặng lẽ nhìn Mặc Sương, gương mặt vẫn là sự nhợt nhạt yếu ớt đó.
Bị nàng ta phát hiện rồi!
“Muội muội mới vừa nói gì?”, Mặc Sương ngạc nhiên hỏi, cố ý bày ra vẻ như không nghe rõ ý tứ của nàng ta.
“Không có gì”, nàng ta cười lạnh một tiếng, “chỉ cảm thấy đây chẳng qua là một con diều, có lúc mất đi cũng là một loại đạt được!”
Nói xong, không đợi Mặc Sương có bất kì phản ứng gì, nữ nhân ấy đã thu dây chạy đi nơi khác.
Mặc Sương lòng trầm xuống, cảm thấy người này không hề đơn giản như bề ngoài. Lời nào của nàng ta đều mang một hàm nghĩa khác, còn có đôi mắt trong veo khó lòng nhìn thấu kia nữa.
Mặc Sương tâm có chút loạn nhất thời quên luôn cả việc thả thêm dây. Để khi con diều no căng gió kia bất ngờ hất một cái, do thân thể bất ngờ mất thăng bằng, nàng không ngừng bị kéo sang hai bên trái phải, để rồi cuối cùng phải ngã ngồi dưới đất.
Lúc này ở phía bên kia lại truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300324/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.