Nói đoạn, không đợi bất kì ai lên tiếng Vân Triều Tịch đã quay người, hướng Lãnh Kỳ Túc nói lớn, “Vương gia, bốn người thiếp thân đều nhìn trúng con diều này, tuy bọn thiếp đều có ý nhường nhịn nhau song dù là ai giành được nó, trong lòng ba người kia ít nhiều cũng sẽ không vui. Không bằng dùng hình thức thi thả diều, công bằng thi đấu một phen. Ai thả diều cao hơn, người đó sẽ có được chiếc diều này, Vương gia thấy sao?”
Nói xong nàng ta còn liếc nhìn Mặc Sương, bày ra bộ dáng đầy khiêu khích.
“Đúng đó, đúng đó!”, mọi người xung quanh đều lên tiếng hùa theo. Đám nữ nhân này, chỉ cần có kịch hay để xem thì họ tiếc gì một chút “công sức” thêm dầu vào lửa?
Mặc Sương mím môi chậm rãi nhìn về phía lương đình. Lúc này tuy không nhìn rõ biểu tình của Lãnh Kỳ Túc nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn đang quan sát nàng từ xa.
“Được, thế này không những công bằng mà còn được lòng tất cả mọi người, nhất cử lưỡng tiện!”
Mặc Sương có chút bất ngờ, cứ nghĩ hắn sẽ lấy lý do phải ra ngoài để thoái thác, sau đó tùy tiện tặng cho một người bất kỳ. Không ngờ đến hắn lại có thể chấp thuận một cách thoải mái như thế.
Thật ra thả diều không khó, lúc còn nhỏ ở hiện đại nàng đã từng thả qua rất nhiều lần, chưa kể bây giờ nàng có võ công, chỉ cần vận chút nội lực là chuyện này coi như giải quyết xong.
Song hắn rõ ràng biết nàng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300323/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.