Chương trước
Chương sau
Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh cảm thấy lạ khi nhận được thư của Bùi Duyên báo rằng vài ngày nữa hắn sẽ về nhà. Hoàng đế không có chỉ dụ, hắn có thể tự mình trở về được hay sao? Vào lúc này, tốt hết không nên chọc tức Bùi Chương. Nàng vội vàng hồi âm, yêu cầu Côn Luân gửi đi.
Hai ngày sau, Trần thị đột ngột đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Lý phúc gia đưa người đến Duyên Xuân Các, nói là đã bẩm báo với Ngụy Lệnh Nghi, Trần thị muốn ở bao lâu cũng được. Nếu muốn ở lại qua đêm, chỉ cần báo trước với Mộc Huy Đường một tiếng, bọn họ sẽ chuẩn bị, không cần Thẩm Oanh lo lắng.
Dịch cô cô nghe mệnh lệnh của Thẩm Oanh, cầm một viên đậu vàng đưa Lý phúc gia, Lý phúc gia vội vàng xua tay: “Chỉ đưa người đến đây, làm sao dám nhận vật quý đến vậy từ di nương?”
“Di nương nói ngươi trung thành. Sau này nếu di nương có thêm hài tử, Duyên Xuân Các cần tăng nhân lực. Đến lúc đó di nương sẽ xin đại phu nhân cho ngươi đến đây, ngươi không cần canh cửa nữa.” Dịch cô cô cười nói.
Lý phúc gia vui mừng khôn xiết, không ngờ mình chỉ là một người canh cửa nhỏ bé lại có được vận may như vậy, càng không dám nhận hạt đậu vàng, mà chỉ đáp lời: “Di nương có việc gì cần làm thì ta luôn sẵn lòng.”
Dịch cô cô đã từng là người thân tín bên cạnh chủ mẫu gia đình giàu có, và đã thấy nhiều mánh khóe ở nội trạch. Bà cứ tưởng cô nương chỉ mới mười mấy tuổi chưa có kinh nghiệm gì, nhưng hóa ra là cao thủ mua chuộc lòng người. Dịch cô cô đôi khi tự hỏi, phu nhân là người thành thật, sẽ không dạy cô nương điều này, vậy cô nương học nó ở đâu? Ngày ấy vào cung, bản thân bà còn luống cuống chân tay. Dáng vẻ cô nương vô cùng thành thạo, thật là lạ.
Trong noãn các, Trần thị ngồi xuống, kêu Lâm ma ma đưa bao lớn bao nhỏ cho Hồng Lăng và Lục La, bà nói: “Ta biết con không thiếu gì ở đây, nhưng vẫn đem chút đồ bổ tới. Hài tử đầu tiên phải vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng phải thỉnh đại phu đến khám để chắc chắn không có gì. Ta bị tổn thương cơ thể khi sinh con, sau đó không thể sinh được nữa.”
Trần thị thở dài.
Thẩm Oanh cười nói: “Nương yên tâm, con dưỡng thai mỗi ngày, đừng quá lo lắng, nhất định sẽ không sao. Lần trước con nhờ người giúp điều tra chuyện đó đã có tin tức gì chưa?”
Trần thị muốn nói nhưng ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Lâm ma ma. Lâm ma ma dẫn Hồng Lăng và Lục La đi ra ngoài. Thẩm Oanh nhìn dáng vẻ bí ẩn của Trần thị thì khó hiểu, Trần thị kéo ghế đến trước mặt Thẩm Oanh, nhỏ giọng nói: “Gia Gia, vì sao con muốn ta điều tra Ca Nguyệt Phường?”
“Cũng không có gì, hôm ấy con vào cung có gặp Thẩm Dung, nàng nói Cao Tử Tùng có người thân mật ở Ca Nguyệt Phường. Không chỉ riêng hắn, quan to hiển quý và vương tôn công tử trong kinh thành thường đến đó, con hơi tò mò. Có gì vậy?”
Trần thị do dự nhưng vẫn nói: “Ta vốn không định nói cho con, nhưng bây giờ không thể không nói. Trước đây con muốn ta thám thính tin tức, bao gồm sự giúp đỡ cho con, thật ra không phải đến từ Tào Bang.”
Thẩm Oanh rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thấy có lý. Tuy Trần thị xuất thân từ Tào Bang nhưng không phải là người có mánh khoé lắt léo, cho dù huynh đệ trong bang sẵn lòng giúp bà, cung cấp các loại thông tin cho bà, nhưng chưa chắc mời được nhân vật như Lưu Tri Nguyên. Lúc ấy Thẩm Oanh không nghĩ chuyện tìm hiểu cặn kẽ.
Trần thị tiếp tục nói: “Mấy năm trước, khi cha ta còn sống đã từng cứu một nữ tử trong tình trạng thập tử nhất sinh ở nông thôn Thục trung. Nữ tử đó bị thương nặng, cha ta thấy nàng đáng thương đã dốc hết toàn bộ tài sản để chữa bệnh cho nàng. Sau khi bình phục, nàng chỉ hỏi tên họ của cha ta và rời đi không lời tạm biệt. Năm ngoái chúng ta vào kinh, nữ tử kia đột nhiên phái người liên lạc với ta, nói rằng trong tương lai nếu ta có yêu cầu gì thì trực tiếp tìm nàng. Cho nên…”
“Vậy Lưu Tri Nguyên thật ra là do nàng mời, nàng chính là chủ nhân hiện tại của Ca Nguyệt Phường?” Thẩm Oanh nói.
Trần thị giật mình gật đầu: “Lúc con muốn vào Tĩnh Viễn Hầu phủ, ta có đến gặp nàng. Nàng nói con vào hầu phủ chưa chắc là chuyện không tốt, muốn ta tạm thời bình tĩnh. Lúc ấy ta cảm thấy nàng tìm cớ, không dám đắc tội hầu phủ. Hiện tại có vẻ lời nàng nói là sự thật.”
Trong lòng Thẩm Oanh lóe lên một ý nghĩ, nhưng không dám xác định.
Trần thị lại nói: “Ta nói với nàng rằng con muốn điều tra chuyện trong cung. Nàng hỏi ta lý do, ta không trả lời được. Nàng muốn ta trực tiếp đưa con đến gặp nàng, lúc đầu ta còn hơi do dự. Ta không biết nguồn gốc của nàng, lại kinh doanh một nơi như vậy, không muốn con bị liên lụy. Nhưng sau đó con nói muốn điều tra Ca Nguyệt Phường, ta biết không giấu con được nữa…”
Thẩm Oanh suy nghĩ rồi nói: “Nương sắp xếp cho con, con muốn gặp nàng.”
“Gia Gia, con suy nghĩ kỹ chưa? Thân phận của nàng e là không đơn giản như vậy. Con đừng dính vào chuyện trong cung.”
“Không, nương, con nhất định phải gặp nàng.” Thẩm Oanh kiên trì.
Trần thị thở dài: “Được, ta sẽ thu xếp.”
Sau khi Trần thị đi về, chỉ vài ngày sau đã phái người nhắn tin nói rằng đã hẹn, kèm theo thời gian và địa điểm.
Thẩm Oanh ra ngoài, xin phép Ngụy Lệnh Nghi theo quy củ.
Ngụy Lệnh Nghi nói: “Ngươi ra ngoài hoặc gặp khách vốn không cần báo với ta, nhưng hiện tại ngươi đang mang thai, báo với ta trước khi ra ngoài để ta yên tâm. Lỡ như có gì không ổn, ta có thể chăm sóc cho ngươi.”
Thẩm Oanh nhìn thấy Ngụy Lệnh Nghi tiều tụy rất nhiều nên hỏi: “Đại phu nhân, ngài đang lo lắng Ngụy tướng quân phải không?”
Ngụy tướng quân là phụ thân của Ngụy Lệnh Nghi. Mười năm trước lúc Bùi gia bị kết tội, ông muốn Ngụy Lệnh Nghi tách khỏi Bùi gia, Ngụy Lệnh Nghi từ chối. Ngụy tướng quân đoạn tuyệt với nữ nhi này, sau đó Ngụy Lệnh Nghi về lại kinh thành, muốn hàn gắn với phụ thân, nhưng Ngụy lão tướng quân lại bị Bùi Chương phái đến Phúc Kiến để giải quyết đám thủy tặc. Hai cha con đã nhiều năm không gặp.
Máu chảy ruột mềm, hiện giờ lão phụ bị bệnh, làm sao Ngụy Lệnh Nghi không quan tâm?
“Phu nhân đừng lo lắng, Ngụy tướng quân càng già càng dẻo dai, ông đã từng trải qua hàng trăm trận đánh, nhất định có thể bình an trở về. Đó là lúc cha con ngài đoàn tụ.” Thẩm Oanh an ủi.
Ngụy Lệnh Nghi khẽ cười: “Cám ơn những lời tốt lành của ngươi. Đi đường cẩn thận.”
Thẩm Oanh ra khỏi Mộc Huy Đường, đi thẳng đến cửa hông, Dịch cô cô đỡ nàng lên xe ngựa. Dịch cô cô đứng ngoài xe ngựa hỏi: “Cô nương không cần ta đi chung sao?”
Thẩm Oanh vén rèm cửa sổ xe lên: “Ngươi đừng lo, chỉ đi gặp bạn cũ, Côn Luân đi với ta là được rồi.”
Dịch cô cô lui ra sau một bước, Côn Luân đánh xe ngựa đi. Dịch cô cô biết Côn Luân có bản lĩnh lấy một địch trăm, cho nên Hầu gia mới phái hắn trở về, đi theo bên cạnh cô nương. Nếu thật sự gặp chuyện gì, e là mình cũng không giúp được, còn trở thành gánh nặng.
Địa điểm gặp gỡ là một tửu lầu không cao cấp cũng không bình thường trong thành, gần phố chính. Thẩm Oanh xuống xe ngựa, một tiểu quan nhi thanh tú đang đứng ở cửa, nở nụ cười thân thiết: “Cô nương tới rồi. Chủ nhân chúng ta đang chờ ngài trên lầu.”
Thẩm Oanh cố ý đến sớm, không ngờ đối phương còn sớm hơn.
Tiểu quan nhi liếc nhìn Côn Luân phía sau Thẩm Oanh: “Chủ nhân chỉ gặp một mình cô nương, vị này e là phải đợi ở đây.”
Côn Luân lộ ra vẻ hung dữ, có ý đe dọa. Nụ cười trên mặt tiểu quan nhi vẫn còn, thái độ rất kiên quyết.
Thẩm Oanh nói: “Hắn không lên lầu nhưng bộ dạng hắn dễ gây chú ý, đứng ở cửa sẽ làm người ta tò mò. Để hắn chờ ở đại đường lầu một được không?”
Tiểu quan nhi suy nghĩ một chút mới xoay người, thỉnh Thẩm Oanh và Côn Luân đi vào.
Giờ này lẽ ra là thời điểm kinh doanh tốt nhất của tửu lầu, nhưng rõ ràng là nơi này đã được bao trọn, đại đường ở lầu một không có một bóng người. Côn Luân tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Oanh, rồi nhìn bụng nàng: “Không cần ta?”
Thẩm Oanh gật đầu: “Ngươi chờ ta ở đây.”
Côn Luân không nói gì. Trong thâm tâm không đồng ý, nhưng không làm trái ý Thẩm Oanh. Hầu gia mệnh lệnh cho hắn là nghe theo chỉ dẫn của Thẩm Oanh.
Tiểu quan nhi giơ tay làm động tác mời.
Thẩm Oanh vịn cầu thang chậm rãi bước lên lầu, mỗi khi bước thêm một bước, tim nàng đập nhanh vài lần, người đang đợi nàng phía trước không biết có giống trong tưởng tượng không. Đến trước một cánh cửa đóng chặt, tiểu quan nhi giơ tay gõ cửa, bên trong đáp: “Vào đi.”
Thẩm Oanh đẩy cửa bước vào. Một nhã gian bình thường, trên ghế gần cửa sổ có một nữ tử đang ngồi pha trà, nàng mặc hạ sam bình thường, trên mặt có đeo mạng che mặt, toàn bộ rất thuần khiết, hoàn toàn không thể nhìn ra nàng là chủ nhân của một nơi như Phong Nguyệt Phường.
Thẩm Oanh chỉ thấy một bên mặt, trong lòng tựa như bị thứ gì đột nhiên đâm vào. Khi nàng quay đầu lại đối mặt với Thẩm Oanh, cả người Thẩm Oanh cứng đờ! Hóa ra là nàng, thật sự là nàng! Ngay cả có mạng che mặt, Thẩm Oanh cũng không quên đôi mắt màu lam nhạt kia. Các nàng đã từng gặp nhau vài lần, thậm chí ngồi cùng bàn tiệc, khá quen thuộc với nhau.
Người này không ai khác, chính là Vương phi Lam Yên của Vĩnh Vương. Tuy Lam Yên xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng bởi vì mẫu thân có một nửa dòng máu người Hồ cho nên chỉ có thể làm thiếp cho Vĩnh Vương. Sau khi nàng vào phủ, nàng rất được lòng Vĩnh Vương. Thậm chí Vĩnh Vương còn chống lại tiên đế để nâng nàng lên làm chính thê, đánh mất hình tượng nhi tử ngoan mà mình đã dày công bày ra, trở thành thất bại thảm hại trong tương lai của hắn.
Sau đó Vĩnh Vương bị phán lưu đày đến Thục trung, Lam Yên đi theo. Không lâu sau, trong kinh nhận được tin trên đường hai người đi lưu đày đã cùng nhảy xuống vực tự tử vì tình. Cho nên khi Thẩm Oanh nghe Trần thị nói đã cứu nữ tử ở nông thôn Thục trung, nàng có cảm giác gì đó, không ngờ thật sự là Lam Yên.
Lam Yên không chết, cái gọi là tự tử vì tình là giả.
“Mời Thẩm cô nương ngồi.” Lam Yên giơ tay. Khi còn trẻ nàng ca hát và múa giỏi, được mệnh danh là chim sơn ca. Hiện giờ giọng nói của nàng như bà lão, hiển nhiên đã bị tổn thương quá nặng.
Thẩm Oanh ngồi đối diện nàng, cố gắng duy trì sự điềm tĩnh, nhưng tay vẫn run rẩy trong tay áo. Mọi việc trên đời này thật huyền diệu, một người vốn là Hoàng hậu đã chết và một người là Vương phi đã chết lại ngồi cùng nhau, mỗi người đã thay đổi thân phận.
“Không biết ta nên gọi phu nhân thế nào?” Thẩm Oanh chủ động mở miệng hỏi.
Lam Yên nói: “Nhà chồng ta họ Bùi. Ngươi có thể gọi ta bằng họ của chồng.”
“Bùi phu nhân.” Thẩm Oanh chào, “Trước đây ta nhờ mẫu thân làm vài việc đều là do ngài giúp, ta vô cùng biết ơn.”
Lam Yên vẫy tay: “Phụ thân của lệnh đường đã có ân cứu mạng ta, nếu không nhờ ông, ta đã chết từ lâu, chút chuyện này không đáng gì. Tuy nhiên, vì sao ngươi quan tâm đến cái chết của Gia Huệ hậu? Năm ngoái các ngươi mới vào kinh thành, ắt hẳn không quen biết với người của An Quốc Công phủ.”
Thẩm Oanh nói: “Không dám giấu, biểu tỷ của ta là Trang phi trong cung. Trước đây quan hệ giữa hai nhà cũng không tốt, dạo này từ từ có lui tới. Có rất nhiều người nói là cái chết của Gia Huệ hậu do Trang phi gây ra. Lần này trong hoàng cung truyền ra tin tức, nói Hoàng thượng đã tìm được hung thủ. Đầu tiên là bắt phu nhân của An Quốc Công, sau đó biến thành một người pha chế hương liệu trong ngự dược phòng. Vụ án rối rắm, người trong thiên hạ cũng không được nghe giải thích rõ ràng, ta mới nhờ mẫu thân điều tra, xem thử có gì giúp được Trang phi hay không.”
Lam Yên nâng chén trà lên uống một ngụm, cười lạnh: “Thì ra là thế. Tuy nhiên đây là thủ đoạn thường dùng trong hoàng cung, cảnh thái bình giả tạo. Cẩm Y Vệ của Hoàng đế giết người, còn có thể đột ngột nói là người nọ tự sát. Cho nên người pha chế hương kia chẳng qua là kẻ thế tội mà thôi.”
“Chẳng lẽ hung thủ là người khác?” Thẩm Oanh lại hỏi.
“Đương nhiên. Nếu ta nói người pha chế hương kia là người của ta, ta muốn chặt đứt con nối dõi của hoàng đế, còn muốn giết hắn, ngươi có tin không?” Lam Yên nói nửa đùa nửa thật.
Thẩm Oanh hoảng sợ, nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là giả trong lời nói của nàng.
“Ta nói giỡn.” Lam Yên xoay chén trà, nhàn nhạt nói, “Tiểu cô nương, xin khuyên ngươi một câu, việc này ngươi đừng điều tra nữa, không biết tốt hơn là biết. Cẩu hoàng đế kia chuyện gì cũng làm được, hiểu không?”
Thẩm Oanh gật đầu, trong lòng có hàng loạt nghi vấn, đáng tiếc không thể nói ra được. Nàng rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra năm đó, vì sao Lam Yên không chết, làm thế nào trở thành chủ nhân của Ca Nguyệt Phường. Nhưng với thân phận của nàng hiện giờ, nàng không thể hỏi, dù có hỏi thì Lam Yên cũng chưa chắc sẽ nói thật.
Ngoài cửa sổ có cơn gió thổi qua, thổi bay mạng che mặt của Lam Yên một chút, Thẩm Oanh kinh ngạc nhìn vết sẹo kinh khủng trên mặt nàng. Lam Yên vội đè mạng che mặt, sợ bị người khác thấy. Thẩm Oanh nhịn không được nên hỏi: “Khuôn mặt của phu nhân… vì sao bị như thế?”
“Đừng hỏi.” Lam Yên giơ tay ôm trán, tựa như đó là một quá khứ rất đau khổ, “Ta tới gặp ngươi để xua tan sự nghi ngờ của ngươi đối với mẫu thân. Ta có chuyện rất quan trọng cần làm ở kinh thành, để không liên lụy đến mẹ con các ngươi, đừng để người ngoài biết quan hệ của chúng ta, ngươi cứ coi như không quen biết ta. Nếu các ngươi có bất cứ yêu cầu gì cần giúp đỡ, có thể liên lạc với ta. Chỉ cần ta còn sống, nhất định cố gắng giúp đỡ.”
Thẩm Oanh nói lời cảm tạ, chuẩn bị đứng dậy từ biệt. Nàng vẫn còn bàng hoàng như lọt vào sương mù. Lam Yên đột nhiên hỏi: “Tĩnh Viễn Hầu sắp về lại kinh thành phải không?”
Thẩm Oanh biết tình báo của nàng còn nhanh hơn trong hoàng cung của Bùi Chương, không có gì phải giấu diếm nên gật đầu.
Trong mắt Lam Yên hiện lên ý cười: “Ngươi là người có phúc.”
Thẩm Oanh không biết lời nàng có ý gì, Lam Yên đã đứng dậy giúp nàng mở cửa.
Khi đang đi đến cửa phòng, Thẩm Oanh nói với Lam Yên: “Phu nhân nhất định là người có chuyện xưa. Nếu có duyên, hy vọng có thể gặp lại phu nhân. Ngài bảo trọng.”
Vẻ mặt Lam Yên ảm đạm: “Chỉ là một góa phụ mà thôi. Cô nương có tương lai tương sáng, phải quý trọng hiện tại. Không tiễn xa được.”
Bùi Duyên đưa Ngột Thuật vào kinh. Ngột Thuật cố ý kéo dài thời gian, dọc đường đi chỉ lo du sơn ngoạn thủy, làm hành trình mười ngày kéo dài đến cả tháng. Đoàn sứ thần Thát Đát đã đến kinh thành, nhưng vẫn chưa tìm được sứ giả Ngột Thuật.
Thanh Phong muốn đánh cho vương tử này ngất xỉu rất nhiều lần, rồi trực tiếp đưa về kinh, nhưng bị Bùi Duyên ngăn lại.
Cuối cùng vào đến kinh thành, Ngột Thuật lấy cớ muốn cho tiện nên chạy trốn khỏi Bùi Duyên.
Bùi Duyên không thể vào cung để báo cáo kết quả với hoàng đế, chỉ có thể phái người tìm Ngột Thuật trong khi về phủ trước.
Hắn cưỡi ngựa tới trước phủ vừa đúng lúc Côn Luân đánh xe ngựa trở về. Côn Luân vội vàng dừng xe ngựa, hô to: “Hầu gia.”
Thẩm Oanh ngồi trong xe nghe được, hơi ngẩn ra, lập tức nghiêng người vén rèm xe lên, nhìn về phía trước. Nam nhân cưỡi trên con ngựa cao lớn, mặc trang phục thuận tiện cho việc cưỡi ngựa, khuôn mặt đượm vẻ phong trần với bộ râu xồm xoàm. Thế nhưng, điểm này cũng không làm giảm tư thế oai hùng của hắn. Hắn nhìn thấy Thẩm Oanh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức xuống ngựa, bước nhanh về phía xe ngựa.
Thẩm Oanh không ngờ hắn trở về nhanh đến vậy, còn đang ngẩn ngơ, tưởng mình đang nằm mơ.
Bùi Duyên giơ tay ôm nàng xuống, đánh nhẹ vào mông nàng trước mặt mọi người: “Ta không ở bên cạnh nên nàng làm bậy! Mang thai còn dám chạy lung tung?”
_______________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.