Chương trước
Chương sau
Editor: Trà Xanh
Một tháng đã trôi qua, Trần thị không hồi âm nhanh như trước mà để Thẩm Oanh chờ.
Tuy Thẩm Oanh thấy lạ, nhưng hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào Trần thị để thu thập tin tức. Tào Bang tuy không có tai to mắt lớn, nhưng nhân lực đông đảo, dò xét tin tức dễ dàng hơn một người chỉ lẩn quẩn trong hầu phủ như nàng.
Sau khi nàng mang thai, Vương thị không làm khó nàng, ngược lại thỉnh thoảng còn đưa chút đồ bổ và trái cây. Ngụy Lệnh Nghi càng chăm sóc nàng cẩn thận tỉ mỉ, tuy nhiên sức khỏe Bùi An không tốt, nàng phải trông coi, không thể đến thường xuyên.
Hôm nay Thẩm Dung đưa thiệp, nói muốn đến thăm.
Thời tiết rất nóng, trong hầu phủ đặt băng khắp nơi. Thẩm Oanh ngồi trên giường La Hán, Dịch cô cô lột nho cho nàng, Hồng Lăng và Lục La cầm quạt ba tiêu quạt mát cho nàng. Thẩm Oanh đang đọc sách, nghe tin Thẩm Dung muốn đến, chỉ nhàn nhạt cười: “Xem ra biện pháp ta chỉ nàng lần trước có hiệu quả nên vội đến nói với ta.”
Lục La bĩu môi: “Cô nương giúp Nhị cô nương làm gì? Ngài đã quên lúc trước bị nàng ngáng chân trước khi vào hầu phủ rồi hả?”
“Không quên. Nhưng cuộc sống của nàng không dễ dàng gì, người Cao gia sẽ cho rằng dễ dàng bắt nạt người nhà chúng ta. Cao Tử Tùng chỉ là con vợ lẽ mà dám kiêu ngạo như vậy, huống gì những người khác càng không cần phải nói.” Thẩm Oanh ăn xong một quả nho, lẩm bẩm, “Sao thấy nho Tây Bắc ăn ngon hơn vậy ta?”
Hồng Lăng ở bên cạnh mỉm cười: “Ta thấy ngài nhìn vật nhớ người. Làm gì có chuyện nho Tây Bắc ngon hơn, chẳng qua là Hầu gia ở Tây Bắc, ngài nhớ hắn.”
Dịch cô cô và Lục La đều cười, Thẩm Oanh giận nàng: “Nha đầu thúi, dám cười ta? Coi chừng tháng này không có tiền công.”
Hồng Lăng vội xua tay: “Không dám không dám, theo tần suất hai ba ngày nhận một phong thơ từ Hầu gia, ta cảm thấy cô nương không bị bệnh tương tư mà là Hầu gia.”
Cứ khoảng hai ba ngày, Bùi Duyên sẽ gởi một phong thơ cho Thẩm Oanh, đôi khi nói về tình cảm miên man, đôi khi chỉ trò chuyện việc nhà. Hắn không quan tâm Thẩm Oanh có hồi âm hay không, không gặp được nhau nên chỉ muốn chia sẻ cuộc sống của mình với nàng. Tuy là võ tướng, nhưng hắn viết chữ cũng rất chỉn chu.
Hiện giờ Thẩm Oanh không thể ngồi lâu, cách vài phong thư mới viết một phong hồi âm. Da mặt nàng không dày như Bùi Duyên, hơn nữa đã qua tuổi mới biết yêu, nên viết thơ rất quy củ. Tuy nhiên mỗi lần viết thư, trong lòng đều ngóng trông hắn sớm quay về.
Thẩm Dung ngồi xe ngựa đến trước cửa phủ, kêu nha hoàn Tiểu Đào và Tiểu Hà xách bao lớn bao nhỏ đi vào.
Vừa vào phủ, ba người bị choáng váng trước vẻ tráng lệ của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Tuy nói hiện tại giá trị của Cao gia khác nhiều so với lúc trước, nhưng so sánh với nhà công khanh mấy đời nối tiếp nhau thì thật sự cách biệt rất lớn. Tuy bề ngoài Tĩnh Viễn Hầu phủ thoạt nhìn có chút cũ, nhưng rất gần hoàng thành, còn chiếm một diện tích rộng lớn, có thể biết được gốc rễ của nó.
Thẩm Dung không ngờ Thẩm Oanh còn có sân riêng cho mình, trang trí trong viện đều hơn hẳn chỗ ở ba tấc của nàng. Nàng tuy làm thê, nhưng chỉ là thê của con vợ lẽ, so với thiếp thất của Hầu gia thì rất tồi tàn.
Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Oanh ở một góc nào đó trong hầu phủ, còn tự tay chuẩn bị rất nhiều đồ trang trí tinh xảo. Nhưng đến Duyên Xuân Các mới phát hiện những thứ kia của mình đều không đáng giá, có chút xấu hổ khi lấy ra.
Tiểu Đào và Tiểu Hà cũng thầm kinh ngạc, hầu phủ chính là hầu phủ, làm thiếp thất cũng đẳng cấp như vậy.
Thẩm Oanh mời Thẩm Dung ngồi, kêu Hồng Lăng đi pha trà. Dịch cô cô nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Tiểu Đào và Tiểu Hà nên cười hỏi: “Đây là…?”
“Tam muội muội, ta vốn muốn cho ngươi thêm vài thứ. Lúc ngươi vào hầu phủ, ta không có gì nên băn khoăn trong lòng. Không ngờ chỗ ngươi tốt như thế, cái gì cũng có, những thứ này của ta có vẻ thừa.” Thẩm Dung nói.
“Nếu là tấm lòng của Nhị tỷ tỷ, ta đương nhiên muốn nhận.” Thẩm Oanh nói. Dịch cô cô nhận đồ từ tay Tiểu Đào và Tiểu Hà, không nhìn mà đi thẳng vào nhà kho.
Hồng Lăng pha trà hoa lài Thẩm Oanh thích nhất, trà được pha xong, hương thơm lan tỏa khắp phòng. Thẩm Dung nhận chén trà bằng sứ trắng, thở dài: “Tam muội muội, đây là trà hoa lài hạng nhất phải không? Lần trước trong cung thưởng một ít cho công công của ta, ông tiếc không dám lấy ra. Thời điểm Đoan Ngọ, cả nhà quây quần bên nhau, ông mới pha một ấm, ta chỉ được một chén. Cao Nam Cẩm nói trà hoa lài này không phải cống phẩm, vì Gia Huệ hậu thích uống nên Hoàng thượng mới xếp nó vào danh sách cống phẩm.”
Thẩm Oanh để ý cách xưng hô của Thẩm Dung đối với Cao Nam Cẩm, nên hỏi: “Tỷ và Cao… Tạ phu nhân có quan hệ không tốt?”
Thẩm Dung bĩu môi: “Nàng vốn không thích ta. Sau khi Tạ đại nhân bị chuyển đến Tây Bắc, tính tình nàng càng gắt gỏng. Đặc biệt sau khi ta cãi nhau với cha mẹ chồng vì chuyện của Cao Tử Tùng, cả nhà đều nói ta không đúng, nàng cũng không ngoại lệ, châm chọc mỉa mai ta. Trước đây cảm thấy nàng hòa đồng, hóa ra là biểu hiện giả dối. Nhưng ta dùng biện pháp của ngươi rất có hiệu quả.”
Hôm ấy Thẩm Oanh dạy nàng, thấy Cao Tử Tùng đừng châm chọc mỉa mai, cũng đừng hung dữ. Chỉ cần hỏi hắn có hài lòng với địa vị của mình bây giờ ở Cao gia không. Hắn là con vợ lẽ, tuy được dưỡng dưới gối Cao phu nhân, nhưng không bằng đích tử và đích nữ. Cao Tử Thanh làm việc ở Thuận Thiên Phủ, Cao Tử Tùng ăn không ngồi rồi cả ngày, hắn không thoải mái với hiện trạng.
Cao Tử Tùng thấy Thẩm Dung hỏi vậy, quả nhiên không phất tay áo bỏ đi như lúc trước. Ngược lại hắn hỏi Thẩm Dung có ý gì. Thẩm Dung lập lại nguyên văn lời Thẩm Oanh dạy.
Cao Thái sẽ không tìm một chức quan cho Cao Tử Tùng, hắn phải tự lên kế hoạch cho bản thân. Thẩm Dung có Trang phi làm hậu thuẫn, còn có một tỷ muội làm thiếp thất ở Tĩnh Viễn Hầu phủ, hãy để Cao Tử Tùng nhận rõ tình thế. Hắn có thể chơi bời với nữ nhân bên ngoài, nhưng chỉ có nàng mới giúp được hắn.
Hôm ấy Cao Tử Tùng vốn muốn đi ra ngoài, thế nhưng đã ở lại chỗ Thẩm Dung.
Thẩm Dung hớn hở mặt mày: “Nam nhân này thật đê tiện. Ngươi càng khóc lóc cầu xin hắn đừng ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, hắn càng không nghe. Ngược lại thoải mái rộng lượng, không để ý hắn, hắn lại nhìn ngươi nhiều hơn. Tam muội muội, ta nên làm gì tiếp theo?”
Hôm nay nàng đến đây xin lời khuyên, bởi vì Thẩm Oanh hiểu tâm tư của nam nhân, chỉ một chiêu là lập tức thấy hiệu quả.
“Đại bá mẫu chắc cho tỷ nhiều bạc làm của hồi môn phải không? Tỷ lấy một ít bảo rằng chuẩn bị cho hắn, đó là tấm lòng của tỷ. Những nữ tử phong lưu kia đa phần gặp dịp thì chơi, vì nam nhân có thứ tốt cho mình. Tỷ làm như vậy để chứng tỏ đẳng cấp của mình, Cao Tử Tùng đương nhiên sẽ nghiêng về tỷ một chút.”
Thẩm Dung chưa bao giờ có suy nghĩ đó, ánh mắt nhìn Thẩm Oanh khác hẳn. Trước đây nàng không phát hiện Tam muội muội này rất thông minh, có thể gọi là tiểu Gia Cát. Đối phó với nam nhân từng bước, xem ra cả ngày ở trong phòng đọc sách không uổng phí.
Nói xong, Thẩm Dung vui vẻ rời đi.
Thẩm Dung vừa ra khỏi, Côn Luân đưa thư của Bùi Duyên tới. Thẩm Oanh tưởng rằng hắn lại viết thật dài, nhưng rờ không thấy dày như thường lệ. Nàng rút ra, bên trong chỉ có vài chữ: Ít ngày nữa về.
Ban đầu đoàn sứ thần Thát Đát dự định đến Đại Nghiệp vào mùa thu. Nhưng Tứ vương tử nóng lòng, nói muốn chiêm ngưỡng sự phồn hoa của Đại Nghiệp, mỗi ngày nhắc đi nhắc lại trước mặt tân Khả Hãn. Cứ nghe mãi, Khả Hãn bực mình nên đành phái đoàn sứ thần xuôi nam đến Đại Đồng trước.
Hoắc Bình là tri phủ Đại Đồng. Nhận được tin nên vội vàng ra khỏi thành đi đón. Đợi khoảng nửa ngày mới thấy đoàn sứ thần từ tốn đi đến. Nhưng chẳng thấy Tứ vương tử Ngột Thuật dẫn đầu đoàn sứ thần ở đâu, phó sử nói vừa vào ranh giới Đại Nghiệp là hắn biến mất, chỉ để lại thư hẹn gặp ở kinh thành.
Hoắc Bình sửng sốt: “Chuyện này sao được? Nếu Tứ vương tử ở quốc gia của ta xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao giải thích được với Hãn vương?”
Phó sử thấy mãi nên quen: “Chắc đại nhân không biết, Tứ vương tử rất có thiên phú về ngôn ngữ, có thể nói tiếng Hán lưu loát. Từ trước đến nay hắn làm việc không có quy tắc nên đừng căng thẳng.”
Hoắc Bình không thể không lo lắng. Hắn rất vất vả mới ngồi cái ghế tri phủ, không dám phạm sai lầm. Vừa quay về là lập tức viết một phong thư tấu lên hoàng đế, báo tin Tứ vương tử mất tích. Sau khi Bùi Chương nhận tấu thư, ra lệnh cho Hoắc Bình và Bùi Duyên tìm Tứ vương tử, đưa về kinh thành an toàn.
Bùi Chương biết Hoắc Bình không hiểu rõ tình hình Tây Bắc, càng xa lạ với Tứ vương tử, lệnh hắn tìm người chỉ là nói cho có. Chỉ đặt hy vọng vào Bùi Duyên.
Bùi Duyên nhận được tin từ kinh thành truyền đến, nhìn thoáng qua nam nhân đang nằm trên giường vắt chân gặm táo. Nam nhân có ngoại hình tuấn mỹ, mũi cao, tóc xoăn màu nâu, đôi mắt màu xanh sẫm, không phải người Trung Nguyên, cũng không giống người Thát Đát.
“Ngột Thuật vương tử, ngài vừa vào Đại Nghiệp đã gây chuyện, Vương huynh của ngài có biết chuyện này không?” Bùi Duyên cất ngự bút của hoàng đế, hỏi hắn.
Ngột Thuật xoa lỗ tai, vẻ mặt chán ghét: “Mặt than, ngài đừng nói nữa, giọng nói khó nghe quá! Giống tiếng heo kêu. Rốt cuộc người mù mắt nào đã chữa khỏi cho ngài?”
Bùi Duyên nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, đằng đằng sát khí. Ngột Thuật lạnh toát sống lưng, dù sao cũng là địa bàn của người khác, vội vàng giơ tay làm động tác ngăn lại: “Được được, giọng nói của ngài rất dễ nghe, vô cùng dễ nghe! Ta đây chẳng qua suy nghĩ cho ngài. Nữ nhân của ngài đang mang thai, ngài không muốn trở lại kinh thành sao? Vừa lúc tạo cơ hội cho ngài.”
Bùi Duyên không biết hắn nghe tin ở đâu nên phớt lờ hắn. Tuy nhiên Bùi Duyên muốn trở lại kinh thành. Lời Tạ Vân Lãng nói hôm ấy luôn quanh quẩn bên tai hắn, hắn đứng ngồi không yên, đặc biệt khi Thẩm Oanh hồi âm cho hắn nói rằng vào cung gặp Trang phi một lần, hắn càng lo lắng.
May mắn gần đây thủy tặc ở Phúc Kiến và Chiết Giang gây náo loạn nghiêm trọng, Ngụy tướng quân đột nhiên ngã bệnh, hoàng đế tạm thời không có thời gian bận tâm chuyện khác.
Ngột Thuật ngồi dậy gặm táo: “Giường của ngài cứng quá. Ta vào trong thành phố tìm giường của cô nương xinh đẹp để ngủ.” Hắn nói xong, nhảy xuống giường rời đi. Bùi Duyên đè vai hắn: “Lần này ngài dẫn bao nhiêu người đến Đại Nghiệp?”
Ngột Thuật chớp đôi mắt lam xinh đẹp: “Một trăm người trong đoàn sứ thần.”
“Đừng nói với ta rằng ngài đột nhập vào quân doanh của ta một mình. Xung quanh đây không có lính riêng của ngài?” Bùi Duyên nhướng mày.
Ngột thuật cười “hắc hắc” hai tiếng: “Dù gì ta cũng là Tứ vương tử của Thát Đát, có người bảo vệ là chuyện bình thường đúng không?”
“Ngài tốt nhất gọi tất cả mọi người vào quân doanh để người của ta theo dõi, không cần lén lút chung quanh, tìm cơ hội điều tra phòng thủ của quân Tây Bắc. Nếu không ta sẽ cắt cái đầu xinh đẹp này đưa cho Vương huynh của ngài.” Bùi Duyên mặt vô cảm nói, “Ta cho ngài thời gian một nén hương.”
Ngột Thuật hoảng sợ, vội vàng che cổ mình, nhảy ra sau bình phong trốn, chỉ ló đầu ra: “Này, mặt than, ta hiếm khi đến đây, còn muốn giúp ngài trở lại kinh thành gặp giai nhân, sao ngài không hiểu? Coi chừng ngài sinh đứa con trai không có hậu môn.”
Bùi Duyên ngồi xuống, nhìn bản đồ trên bàn: “Nửa nén hương. Đừng giở trò, nếu không ngài và thủ hạ đều sẽ chết rất khó coi.”
Ngột Thuật giơ tay: “Được rồi, ta đi liền!”
Không lâu sau, mấy chục binh lính riêng của Ngột Thuật tập hợp ở giáo trường của quân doanh. Trần Nguyên và Thường Hải dẫn binh lính đang huấn luyện đến xem náo nhiệt, Bùi Duyên vòng tay trước ngực, quét mắt nhìn từng người. Bọn họ mặc trang phục người Hán, thoạt nhìn không dễ nhận ra họ là người nước ngoài.
Ngột Thuật đứng bên cạnh hắn nói: “Ngài nhìn đi, tất cả đều ở đây, không thiếu ai.”
Bùi Duyên nghiêng đầu nói với Trần Nguyên và Thường Hải: “Lục soát trên người.”
“Này, mặt than, ngài muốn làm gì! Chúng ta là sứ thần Thát Đát đến Đại Nghiệp!” Ngột Thuật la lên, “Hai nước giao chiến không chém người đi sứ, ngài không thể phá vỡ quy tắc!”
Bùi Duyên không để ý hắn, nháy mắt với Trần Nguyên và Thường Hải, bọn họ dẫn lính đến lục soát người. Những binh lính riêng không chịu hợp tác, xô đẩy thủ hạ của Bùi Duyên, hai bên nổi lên xung đột.
Thấy vậy, Bùi Duyên đích thân đi đến trước mặt binh lính bạo lực nhất, dùng một tay ấn vai hắn, một chân đá vào đầu gối của hắn, hán tử cao lớn lập tức quỳ xuống đất.
Bùi Duyên đè hắn, nói với những người xung quanh: “Các ngươi nghe rõ, đây là Đại Nghiệp, ta giết các ngươi dễ như trở bàn tay. Các ngươi là khách, ta sẽ không động thủ, nhưng các ngươi phải tuân theo quy củ của Đại Nghiệp. Nếu thành tâm sửa chữa, chúng ta dĩ nhiên hoan nghênh. Nhưng nếu ai lợi dụng cơ hội đi sứ để do thám biên phòng của Đại Nghiệp, hoặc có mục đích không đơn giản, đó chính là mật thám. Là một tướng lãnh phòng thủ biên giới Đại Nghiệp, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại quốc gia của ta. Cho nên xin các ngươi hãy hợp tác!”
Tướng sĩ phía sau Bùi Duyên đều vung tay hô to để cổ vũ Bùi Duyên với âm thanh vang dội. Những binh lính riêng đó nhìn nhau, chỉ có thể từ bỏ sự kháng cự.
Ngột Thuật thở dài lẩm bẩm: “Ta đã nói với Vương huynh rồi, người này đâu dễ lừa.”
Tạ Vân Lãng nghe động tĩnh, từ trong lều đi ra, nhìn thoáng qua giáo trường. Nam nhân đứng trong đám người kia giống như ngọn núi cao có hào quang khiến người khác phải ngước nhìn. Thường Sơn khập khiễng đi đến bên cạnh hắn, hai tay cầm chén canh đã hầm xong, cười nói: “Chắc đây là lần đầu tiên Tạ tòng quân nhìn thấy trường hợp này?”
Tạ Vân Lãng gật đầu. Bọn họ là quan ngồi trên cao ở kinh thành, đúng là không thấy được trường hợp như vậy.
Thường Sơn nói: “Đây là lý do tại sao trước đây Từ đô đốc đến đây nhưng không được lòng người. Trong lòng Hầu gia là toàn bộ giang sơn Đại Nghiệp. Hắn là linh hồn của toàn bộ quân Tây Bắc. Các huynh đệ cam tâm tình nguyện đi theo hắn bảo vệ quốc gia và tạo nên những thành tựu. Cho nên không ai có thể thay được hắn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.