Editor: Trà Xanh
Vốn dĩ hôm nay phải khởi hành, nhưng Bùi Duyên và Thẩm Oanh ở trong phòng cọ sát cả ngày không ra ngoài. Thanh Phong đành phải thanh toán tiền thuê nhà thêm một buổi tối cho chủ quán. Côn Luân đưa cơm ba lần một ngày đến cửa phòng đúng giờ, bữa nào cũng ăn hết.
Côn Luân thở dài: “Trước kia không biết nàng ăn nhiều vậy. Tốn tiền quá.”
Thanh Phong cứng miệng, gã đầu gỗ này không biết lại nghĩ đến điểm kỳ quái gì. Thân hình Thẩm di nương nhỏ nhắn, ăn được cũng kỳ quái, phần lớn dĩ nhiên là Hầu gia ăn.
Bùi Duyên và Thẩm Oanh bên nhau êm đềm, cùng nhau ăn cơm. Hắn cố gắng gắp đồ ăn bỏ vào chén nàng nhiều như núi cao.
“Ăn nhiều một chút. Như vầy mới đủ.”
Thẩm Oanh trừng to mắt, đẩy chén: “Ta ăn không hết.”
Bùi Duyên không nghe, đẩy chén lại, còn sớt chút cơm trong chén mình qua cho nàng. Hắn thầm nghĩ, khóc vì đói thì nhất định phải ăn nhiều một chút.
Thẩm Oanh giơ tay ôm trán, không biết nên nói gì. Hay là hắn tin lời Côn Luân? Chủ tớ hai người thật là cùng một dạng, sao nàng có thể khóc vì đói được… Nàng hoàn toàn không giận, bắt đầu từ từ ăn núi thức ăn kia. Nàng vốn tưởng rằng Bùi Duyên sẽ dỗi với nàng thật lâu, không ngờ nàng vừa khóc thì hắn lập tức đầu hàng.
Hèn chi khi còn nhỏ mẫu thân nói với nàng, nước mắt của nữ nhân là vũ khí tốt nhất để đối phó với nam nhân.
Nói đến cũng lạ, trước đây nàng rất ít khi rơi lệ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-hoang-gia/1813133/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.