Editor: Trà Xanh 
Tạ Vân Lãng chưa đi xa, đứng ở cầu thang ngẩng đầu, nhìn thấy trên lầu có hai người trên hành lang. Chẳng lẽ Bùi Duyên dẫn theo người khác? 
Thẩm Oanh muốn chận miệng Côn Luân ngay tức thì. Bùi Duyên bí mật dẫn theo nàng, nàng lại giả nam, có thể lừa được người trên đường nhưng không lừa nổi Tạ Vân Lãng. Người này có trí nhớ rất tốt, có bản lĩnh xem qua là nhớ, bọn họ từng gặp vào đêm thượng nguyên, hắn nhất định nhớ mặt nàng. Thẩm Oanh từ sau cánh cửa ló đầu ra, làm động tác kêu Côn Luân im tiếng, muốn hắn đừng nói nữa. 
Côn Luân không rõ nguyên do, chỉ vuốt đầu. 
Bùi Duyên bước qua, che trước người nàng, thầm lắc đầu với Côn Luân. 
Côn Luân vẫn không hiểu, nhưng hắn nghe lời Bùi Duyên, ngậm miệng không lên tiếng. 
“Tạ công tử, xin mời.” Thanh Phong giơ tay, vội giục Tạ Vân Lãng rời đi. 
Tạ Vân Lãng cảm thấy bọn họ có gì đó kỳ quái, nhưng vẫn nhấc chân xuống lầu, không quay đầu lại. Hắn đã đạt được mục đích chuyến này, mau rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. 
Thẩm Oanh tránh phía sau cửa, nhìn bóng dáng rõ ràng bước ra cửa, thầm nhẹ thở ra. Ở trước mặt nàng, dáng người Bùi Duyên cao như núi. Giữa bọn họ có sự ăn ý, nàng không cần nói gì, hắn lại hiểu ý nàng. Ngay cả khi đang giận dỗi, suy nghĩ đầu tiên của hắn là bảo vệ nàng. 
Cơn giận trong lòng nàng cả đêm qua tựa như đột nhiên biến mất. Thời gian bọn họ quen biết ngắn ngủi, chưa hiểu rõ tính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-hoang-gia/1813132/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.