Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc | Tiếng lòng của nhân vật chính: Ta rốt cuộc có thể ăn một bữa cơm tử tế rồi! | **** Minh Gia được thiết kế như một thủ phủ, có cổng lớn bên ngoài, bên trong là vài trạch viện, còn có mái đình bên hồ sen, chính giữa là đại điện rộng rãi. Lục Trì Mạn theo Vân Du đi vào đại điện, trên đài cao có một nam nhân trung niên tựa lưng vào ghế lớn nhắm mắt, hẳn là đã ngủ. Nam nhân ngũ quan cân đối, đường nét khuôn mặt khá là tuấn mỹ, chính là một đại thúc đẹp trai, nhìn trên nhan sắc này, Vân Du mà không đẹp mới gọi là uổng phí gen cực phẩm. Đại thúc đẹp trai hẳn là phát hiện ra bọn hắn nên tỉnh dậy, nhìn đến con trai cũng không phản ứng, vừa nhìn đến hắn liền ngạc nhiên 'Ồ!' lên một tiếng. Tiếp đó là giọng nói hơi khàn, có nét uy nghiêm nhưng cũng không quá cứng ngắc, xen lẫn trong đó còn có sự cưng chiều không dễ phát hiện, hiếu kì hỏi: "Vân Du! Con bắt cóc từ đâu tới một tiểu cô nương xinh đẹp như thế này?" "Kìa cha!" Vân Du ngượng ngùng kêu lên, không để cha mình hiểu lầm, giải thích: "Đây là cô nương con gặp được ở gần Linh Lung thôn, nàng là bị người hãm hại mới vô tình lạc tới đây! Con thấy nàng từ bên ngoài tới, sợ nàng gặp chuyện không may nên mới đưa nàng tới nhà ta, sao có thể gọi là bắt cóc chứ?" "Vậy sao?" Lục Lâm tỏ vẻ không tin tưởng lắm, nhưng cũng không dây dưa vấn đề đó nữa, quay sang hỏi hắn: "Ta tới nơi này lâu như vậy rồi chưa từng thấy có người bên ngoài tới được đây! Không biết ta nên xưng hô với cô nương như thế nào?" Lục Trì Mạn còn chưa kịp lên tiếng thì Vân Du đã nhanh chóng thay hắn giới thiệu: "Cha! Nàng họ Mộc tên Y Mạn, có phải rất hay không? Hơn nữa nàng là công chúa đó!" Lục Trì Mạn: "..." Hắn có thể tự nói mà, em trai này sao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Lục Lâm lườm con trai một cái: "Ai hỏi con mà con nói chuyện?" Lườm xong mới nhớ ra con trai vừa nói cái gì, bật thốt: "Mộc Y Mạn?" Ông đứng bật dậy từ trên ghế, lần nữa hỏi lại, dường như rất kích động: "Cô nương tên là Mộc Y Mạn?" "Đúng thế!" Lục Trì Mạn gật đầu, xem trên phản ứng này của đại thúc đẹp trai chẳng lẽ chúng ta đúng là người quen rồi? Hắn thắc mắc: "Tên của ta có vấn đề gì sao đại thúc?" Lục Lâm không trả lời hắn mà tự lẩm bẩm: "Y Mạn...Y Mạn...nhưng họ Mộc, họ Mộc sao?" Sau đó lại lắc đầu, cuối cùng bừng tỉnh, ngập ngừng hỏi hắn: "Cô nương! Có phải trước đây cô nương không phải là họ Mộc?" "Chuyện đó sao?" Lục Trì Mạn mỉm cười, có một cảm giác tự hào đầy mình: "Chuyện đó cũng không phải bí mật gì, cả thiên hạ đều biết ta trước đây mang họ Lục!" "Vậy là đúng rồi!" Lục Lâm bước xuống từ trên đài cao, có vẻ cực kì mừng rỡ, sau đó không hề báo trước quỳ sụp xuống trước mặt hắn, giọng nói run rẩy xen lẫn sự kích động giống như không thể tin được kêu lên: "Tiểu thư! Mười năm rồi, người cuối cùng đã tới!" Lục Trì Mạn: "...hả??" Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt! Chuyện gì vậy? Phản ứng này là như thế nào? Tiểu thư cái gì? Mẹ ruột đột nhiên cua gấp khiến ta có chút không kịp phản ứng! _ "Đêm hôm đó sát thủ tràn vào Lục gia, đem tất cả người trong phủ giết chết hết, lão gia đưa tiểu thư đã ngất xỉu vì thuốc mê cho thuộc hạ, dặn dò thuộc hạ nhất định phải đem tiểu thư an toàn đưa tới cho hoàng thượng!" Đại thúc đẹp trai sau giây phút quá kích động đã bình tĩnh lại, đem sự việc Lục gia diệt môn đại khái kể lại, giải đáp thắc mắc cho Lục Trì Mạn- kẻ đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cùng với Vân Du cũng đang sốc đến ngu người. Lục Trì Mạn tưởng rằng lần này hắn gặp được người mang họ Lục chăc cũng chỉ là họ hàng gần xa gì đó, không ngờ lại có thể gặp được thuộc hạ thân cận nhất của cha ruột. Như vậy, sự việc diệt tộc kia chắc là sẽ có một chút manh mối rồi! May mà hắn tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của mình, ít nhất ở điểm này mẹ ruột sẽ không đào hố hắn! Lục Lâm hồi tưởng lại chuyện quá khứ, trong ngực lại trào lên một nỗi xúc động khó nói thành lời, tiếp tục nói: "Thuộc hạ nhận mệnh đem tiểu thư chạy theo con đường bí mật rời khỏi Lục gia, nhưng đám sát thủ đó dai như đỉa bám theo không buông, lúc đó thuộc hạ mới nhận ra có lẽ tiểu thư mới là mục đích chính của bọn chúng. Thuộc hạ trong lúc nguy cấp nghĩ ra được một kế, đem tiểu thư chạy trở lại Lục gia bấy giờ đã chất đầy xác chết, dùng kế điệu hổ ly sơn đánh tráo tiểu thư với một đứa bé khác, dự định sau khi đánh lạc hướng đám sát thủ kia thì lập tức trở lại mang tiểu thư tới chỗ hoàng thượng." "Lúc thuộc hạ trở lại, nhìn thấy hoàng thượng đem tiểu thư cứu ra từ trong biển người chết, mặc dù không biết vì sao hoàng thượng lại xuất hiện ở đó, nhưng người đã mang tiểu thư theo, thuộc hạ đã yên tâm rồi!" Lục Trì Mạn: "..." Thiên hạ đều nói rằng hoàng đế cải trang vi hành vô tình cứu được hắn, nhưng chuyện này không hề trùng hợp như thế, lão cha tiện nghi kia đã nói lại với hắn khi đó ông ấy tới Lục gia là vì có người hẹn ông ấy ở đấy đúng giờ đấy, ai ngờ tới nơi thì nhìn thấy Lục gia đã máu chảy thành sông, còn người hẹn kia đã cho ông ấy leo cây rồi. Lão cha tiện nghi còn chắc chắn rằng người hẹn ông ấy không phải cha ruột của hắn, của nguyên chủ! Thế nên, bây giờ điểm nghi vấn lại là người giấu mặt này rốt cuộc là ai? Lục Lâm cũng không có nhiều thắc mắc về vấn đề hoàng đế vì sao lại xuất hiện ở đó, vui mừng nói tiếp: "Thuộc hạ sau đó tìm được nơi này liền quyết định ở lại luôn, vốn định chờ tiểu thư tròn mười tám mới rời khỏi nơi này, trở về giúp đỡ tiểu thư, không ngờ tiểu thư lại tìm được chúng ta trước!" Lục Trì Mạn cười méo xệch, ngượng ngùng đáp: "Ta cũng là vô tình rơi tới nơi này, may mắn gặp được đại thúc thôi!" Này còn phải cảm ơn kẻ thù nào đó tính kế làm hắn rơi xuống vách núi kia, tốt hơn hết là kẻ đó nên trốn kĩ một chút, nếu không để hắn bắt được, loại trải nghiệm thế giới đảo lộn mà hắn từng trải qua kia cũng nên có người tiếp theo tới thử. Nhưng chuyện này để sau lại nói, bây giờ quan trọng hơn là rời đi nơi này! Hắn hỏi: "Đại thúc, ta bây giờ cần phải rời khỏi nơi này, thúc hẳn là biết đường ra đi?" Lục Lâm đang định trả lời thì lại nghe tiểu thư của ông kêu lên: "A! Khoan đã đại thúc, ta bây giờ có một vấn đề càng quan trọng hơn!" "Tiểu thư mời nói!" "Ta đói!" "..." ... "Tiểu nương tử! Chúng ta đã ở đây nhiều ngày rồi, tiếp theo chúng ta nên đi Vân Lăng thành thôi!" Trong trà lâu, Hoa Lạc Vũ một tay chống tay lên bàn đỡ lấy khuôn mặt anh tuấn, bày ra một dáng vẻ siêu cute nói với 'Mộc Y Mạn', một tay gạt qua gạt lại lá trà nổi trên miệng chén, ngữ điệu ôn nhu: "Nàng đừng có quên mấy tấu chương kia còn chờ nàng tới xử lí!" "..." Ta nhớ mới lạ đấy, người được nhờ cũng không phải là ta! Nhưng ta có thể nói sao? Có thể nói sao? Không thể! "Chàng không nói, ta liền quên mất đấy! Vậy thì ngày mai chúng ta đi Vân Lăng!" 'Mộc Y Mạn' gật đầu đồng ý, trong lòng điên cuồng phun tào. "Được! Nương tử nói cái gì thì chính là cái đó!" 'Mộc Y Mạn' nhìn nụ cười ôn nhu của Hoa Lạc Vũ trầm mặc, y vẫn cười dịu dàng như thế nhưng ánh mắt của y lại không hề có tình cảm, mang đến cho người ta một loại cảm giác không chân thật. 'Mộc Y Mạn' biết rằng Hoa Lạc Vũ nghi ngờ mình, y rõ ràng không hề thân mật với hắn ta trong khi vẫn ôn nhu săn sóc. Nhưng hắn ta cũng không sợ y sẽ làm gì mình, bởi vì khuôn mặt này cùng với Lục Trì Mạn giống nhau như đúc, chỉ cần Lục Trì Mạn không xuất hiện, y không có mười phần nắm chắc hắn ta là giả mạo, cho dù nắm đến chín phần rồi thì một phần kia y cũng sẽ không mạo hiểm. Nhưng hắn ta lại bất chấp mà yêu điên cuồng người này, đừng có hỏi vì sao mà lại ngu như thế, tình yêu chính là phải ngu dại như thế! Các ngươi nếu chưa từng yêu, căn bản sẽ không hiểu được! _ "Chủ tử!" Hơn nửa đêm, Hoa Lạc Vũ nằm trên nóc nhà trầm mặc ngắm trăng, hắc y nam tử xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh. Hoa Lạc Vũ cơ thể chẳng hề động lấy một cái, lười biếng hỏi: "Lâm Anh à, có chuyện gì sao?" "..." Sao lại không nói gì? Hoa Lạc Vũ khó hiểu nhìn sang, trong đầu hiện lên một vài nghi hoặc, chẳng lẽ là thất tình rồi? Y lại hỏi: "Thế nào? Nói đi!" "Chủ tử!" Lâm Anh ngập ngừng: "Chủ tử quyết định ngày mai đi Vân Lăng ạ?" "Ừ! Phu nhân của ngươi còn phải tới đó xử lí vài chuyện" Hoa Lạc Vũ nói, từ ngữ điệu không đoán được tâm tình lúc này của y: "Chúng ta vẫn đang đi theo lịch trình như đã tính trước mà! Có gì không ổn sao?" "Chủ tử!" "...Ừ!" Thuộc hạ của ta hôm nay ăn trúng cái gì vậy a? "Thuộc hạ có vài điều muốn nói...về phu nhân!" Lâm Anh ấp úng, ngước mặt lên trời nhìn vầng trăng đang bị mây che khuất một nửa. "Ồ!" Hoa Lạc Vũ hứng thú, phất tay, nghiêm túc lắng nghe: "Nói đi!" "Thuộc hạ cảm thấy phu nhân từ sau sự việc rơi xuống vách núi kia trở về, có nhiều điểm khác thường!" Lâm Anh sau mấy lần cân nhắc, thôi nhìn bầu trời, cúi đầu nhìn mặt đất, nói ra suy nghĩ: "Mặc dù thuộc hạ trước đó chưa từng tiếp xúc qua với phu nhân, thế nhưng phu nhân bây giờ lại đem đến cho thuộc hạ một cảm giác không giống!" "Không giống?" Hoa Lạc Vũ cười không rõ ý vị hỏi tiếp: "Không giống ở điểm nào? Khuôn mặt có điểm khác lạ sao?" "Không phải! Thuộc hạ là nói tính cách kia!" Lâm Anh lắc đầu, khuôn mặt của phu nhân cũng là điều duy nhất khiến hắn ta không thể xác định được rốt cuộc phu nhân bây giờ có phải kẻ giả mạo hay không, bởi vì một điểm chắc chắn đó là phu nhân không hề có tỷ muội song sinh. Như vậy, hai người không có quan hệ máu mủ lại có thể giống nhau từ khuôn mặt đến ngoại hình như thế là không thể nào! Hoa Lạc Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Nói nghe thử xem!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]